Những Người Khách Qua Đường (26.11.2024 Thứ Ba Tuần XXXIV Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng mười một 25, 2024Thị kiến trong sách Khải huyền về Con Người đến trong đám mây, có các thiên thần cầm liềm sắc bén, hạ liềm xuống thu hoạch lúa và nho… hầu như được giải thích bằng Thánh vịnh 95 (Đáp ca) rằng đó là “Chúa ngự đến cai quản địa cầu” – mà chúng ta giải thích, một lần nữa, rằng đó là quang cảnh Phán xét chung. Tất cả hạ màn, kết thúc. Nhưng kết thúc như thế nào, những gì còn, và những gì hết?
Bài Tin Mừng gợi cho ta một hình dung khi đề cập đến Đền thờ với mô tả về sự đồ sộ nguy nga lộng lẫy, “được trang hoàng bằng đá quí với những lễ vật quí”. Nhưng thật là tương phản khi Chúa Giêsu ‘xuống’ một câu bình luận dưới dạng một lời tiên báo: “Sẽ không còn hòn đá nào trên hòn đá nào!”…
Tất cả những điều này, trong bầu khí sắp kết thúc một năm Phụng vụ và vẫn còn trong tháng 11 của Giáo hội (tháng hướng về những người đã chết) có thể gợi cho chúng ta những suy nghĩ gì? Nghĩ về gì nếu không phải là về tính tạm bợ, vô thường của mọi sự. Ngay cả những gì được cho là vững vàng kiên cố nhất cũng sẽ qua đi. Như lời sách Giảng viên: “Tất cả đều là phù vân”! Hay như câu ngạn ngữ Pháp: “Tout passe, tout lasse, tout casse, et tout se remplace” (mọi sự xảy ra, mọi sự mòn mỏi, mọi sự vỡ tan, và mọi sự được thay thế). Nói tắt, không có gì vĩnh tồn!
Nói thật đúng: Không có gì vĩnh tồn ngoài Thiên Chúa và những gì thuộc về Thiên Chúa! Vậy thì, nếu chúng ta muốn vĩnh tồn trong Thiên Chúa, ta phải bảo đảm mình ‘thuộc về những gì thuộc về’ Ngài! Mình phải để cho Con Thiên Chúa cứu (save) mình. Nó cũng giống như trong ngôn ngữ máy tính đó: trước khi tắt chương trình (shut down), thì cái gì được ‘save’ mới còn, cái gì không được ‘save’ thì mất…
Tất cả chúng ta đều là những kẻ tạm trú trong cõi đời này. Không có ai thực sự ‘thường trú’ cả! Và khi đời này đóng lại, ai được ‘save’ sẽ đi vào đời sống vĩnh cửu. Đừng quên, theo lời thánh Phaolô, ta không mang ngay cả đức tin và đức cậy vào đời sống ấy, ta chỉ mang ĐỨC ÁI thôi.
Có câu chuyện về vị thầy nọ cho một lữ khách lỡ đường trú chân trong nhà mình. Khách ngạc nhiên nhận thấy trong nhà chẳng có gì, ngoài vài đồ dùng tối giản, mà rất thô sơ, chẳng có giá trị gì cả.
-Sao nhà ngài trống trơn, không có đồ đạc gì hết vậy? Khách tò mò hỏi.
-Sao ông cũng không có đồ đạc gì hết vậy, ngoài chiếc balô? Chủ hỏi lại.
-Vì tui là khách qua đường thôi mà!
-Thì tui cũng là khách qua đường thôi mà!
Đã vào tuần lễ cuối cùng của Năm Phụng vụ, mỗi người chúng ta rất nên nhớ lại: Mình là một khách qua đường trên cõi đời này! Một người lữ hành của hy vọng!
Lm. Lê Công Đức