Vua Kitô Đã Chinh Phục Được Sự Thần Phục Của Tôi Chưa? (24.11.2024 Chúa Nhật XXXIV Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng mười một 23, 2024Xuyên suốt Năm Phụng vụ, chúng ta cử hành mầu nhiệm Chúa Giêsu Kitô. Mầu nhiệm ấy được chuẩn bị bằng lời hứa, sự chờ đợi… rồi chính thức bắt đầu với Lời nhập thể, Giáng sinh, làm người qua các giai đoạn, dẫn tới sứ vụ của Chúa Giêsu, và đạt cao trào trong Mầu nhiệm Vượt qua: cái chết Thập giá và sự sống lại của Người… để cuối cùng, điểm tới là cuộc vinh thăng và làm Vua, theo nghĩa được Chúa Cha trao ban vinh quang, sức mạnh và vương quyền trên tất cả.
Vương quyền ấy đã được báo trước nơi Con Người (viết hoa) trong thị kiến của Đanien (Đn 7,13-14): “Con Người đến trong đám mây trên trời… Vị Bô Lão ban cho Ngài quyền năng, vinh dự và vương quốc: tất cả các dân tộc, chi họ, và tiếng nói đều phụng sự Ngài; quyền năng của Ngài là quyền năng vĩnh cửu, không khi nào bị cất mất; vương quốc của Ngài không khi nào bị phá huỷ”.
Lời Thánh vịnh 92 (Đáp ca) xác nhận tư cách “Vua” nói trên: “Chúa làm Vua, Ngài đã mặc thiên oai” – và còn nêu rõ đây là vị Vua ‘từ muôn thuở và cho đến mãi muôn đời’. Như vậy, trong tương quan với con người chúng ta, và với toàn thể vũ trụ thụ tạo, trước sau Chúa vẫn là Vua, không có lúc nào mà Chúa không là Vua. Vấn đề là vị Vua này không luôn luôn được thần phục. Hay nói rõ hơn, Ngài bị làm phản, bị thách thức bởi tội lỗi của con người, và Ngài phải đi qua một lộ trình chinh phục để có được sự thần phục cuối cùng, phổ quát và dứt khoát. Đó là lịch sử cứu độ.
Con đường mà Đức Vua chinh phục sự thần phục không phải là dùng sức mạnh của vũ lực để trấn áp, mà ngược lại, Ngài để cho bạo lực của sự dữ nghiền nát mình. Bài đọc sách Khải huyền cũng nói đến vinh quang và quyền lực của Vua Kitô, nhưng không quên nhắc mối nối kết giữa vinh quang ấy với cái chết, vết đâm, và đổ máu (x. Kh 1,5-8).
Tất cả điều này hiện lên rõ ràng trong cuộc đối mặt giữa Chúa Giêsu và tổng trấn Philatô (x. Ga 18,33-37). Đừng quên, đây là cuộc Khổ nạn đang diễn ra, và vị Vua ‘từ muôn thuở cho đến muôn đời’ ấy sắp… chịu chết! Người tự giới thiệu: “Tôi là Vua… Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi không bị nộp cho người Do-thái, nhưng mà nước tôi không thuộc chốn này… Tôi là Vua. Tôi sinh ra và đến trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Sự Thật. Ai thuộc về Sự Thật thì nghe tiếng Tôi”…
Tới đây thì Philatô lắc đầu, thực sự không hiểu nổi. Ông nhún vai: “Sự thật là cái gì?”… Vậy chúng ta nghĩ xem, hai tiếng ‘Sự Thật’ ở đây là gì và có trọng lượng như thế nào?
Sự Thật đó chính là tất cả Mầu nhiệm mà chúng ta cử hành từ Chúa nhật I Mùa Vọng năm ngoái cho đến hôm nay. Sự Thật đó là Thiên Chúa Cha đã yêu thế gian đến nỗi trao ban Con Một, để những ai tin vào Người Con ấy thì không phải hư mất, nhưng được sống đời đời. Sự Thật đó là chính Chúa Giêsu, khuôn mặt của lòng thương xót của Chúa Cha. Sự Thật đó là đã đến lúc người ta không còn tôn thờ Thiên Chúa trên núi này hay núi kia, mà tôn thờ Ngài trong tinh thần và chân lý. Và Sự Thật đó là Chúa Giêsu là Vua, nhưng khi đám đông tôn Người làm một ông vua vinh quang kiểu thế gian thì Người bỏ trốn; chỉ khi Người chịu treo lên Thập giá, thì Người mới mang tấm bảng phía trên đầu giới thiệu mình là Vua. Một vị Vua thay vì mặc hoàng bào thì bị lột trần trụi, một vị Vua với vương miện là vòng gai, và thay vì cầm phủ việt và ngự ngai vàng thì tay chân bị đóng đinh ghim chặt vào cây gỗ!
Bất ngờ quá, và lạc tần số quá, nên Philatô không hiểu, và chúng ta nhiều khi cũng không hiểu hơn ông bao nhiêu! Mừng Chúa Giêsu Kitô Vua vũ trụ, đó trước hết là hiểu con đường của Người và bước đi trên con đường đó. Quả thật, trong Phép Rửa, mỗi chúng ta cũng là vương đế, là vua, tham dự vào vương quyền của Chúa Giêsu. Và vương quyền này chỉ nhằm để phục vụ như một tôi tớ cho anh chị em mình, chứ không nhằm gì khác.
Mừng Chúa Giêsu Kitô Vua, nhưng mỗi người cũng nên tự hỏi, cuộc sống và những giá trị, những chọn lựa của tôi cho thấy Chúa đã thực sự chinh phục được sự thần phục của tôi chưa?
Lm. Lê Công Đức

