Khoa Học – Đức Tin
Ngày đăng: Tháng 7 18, 2024CÂU CHUYỆN TÌNH DANG DỞ
Đoản khúc 1: Hạnh Phúc và ly biệt
Ngày xửa, ngày xưa…
Trong một Vương Quốc mộng mơ
Có đôi trai gái xây bờ tình yêu
Đức Tin- cô gái yêu kiều
Bên chàng Khoa học sớm chiều nồng say
Ngày ngày tay nắm bàn tay
Cùng nhau hạnh phúc đắp xây duyên tình.
Anh chàng Khoa học thông minh
Say mê khám phá địa hình nhân gian
Lĩnh vực nghiên cứu muôn vàn
Khởi từ sự sống hình thành ra sao
Con người tiến hóa thế nào
Bộ Gen phức tạp biết bao diệu kỳ
Bao nhiêu nguyên tử li ti
Tạo nên trái đất duy trì vần xoay.
Mặt trời hay trái đất quay
Bigbang- vụ nổ tạo ngay vũ hoàn.
Những gì thuộc thế giới quan
Cỏ cây, sinh vật, dải băng ngân hà
Phôi thai, ống nghiệm tìm ra
Tinh trùng gặp trứng vậy là thụ thai.
Bao nhiêu định luật ngắn dài
Lập trình chính xác không sai chút nào.
Chàng ta phấn khởi làm sao
Mỗi ngày khám phá biết bao bất ngờ.
Từng giây, từng phút, từng giờ
Vạn vật thay đổi hữu vô lạ lùng
Khoa học hạnh phúc vui mừng
Tìm đến chia sẻ cùng nàng Đức Tin
Cùng chung vui với người tình
Nàng nhẹ thắp sáng trái tim của chàng
Rằng có một Đấng Toàn Năng
Dựng nên vũ trụ và hằng chở che.
Khoa học chăm chú lắng nghe
Lòng thầm nể phục say mê Vị Thần.
Đức Tin cứ thế ân cần
Đưa người yêu đến thật gần Hóa công.
Trong thế giới rộng mênh mông
Đôi bạn tô vẽ màu hồng tình yêu!
Nhưng bỗng một ngày…
Đang khi hạnh phúc thật nhiều
Bỗng nhiên sóng gió một chiều nổi lên
Bao người khách lạ không tên
Từ đâu tìm đến với miền thần tiên.
Những người này rất ngạc nhiên
Trước những khám phá rất riêng của chàng
Bao điều xưa vốn mơ màng
Giờ đây tỏ hiện rõ ràng làm sao.
Người ta vui sướng bước vào
Một kỷ nguyên mới đỉnh cao tầm nhìn!
Họ đồng chúc tụng, tôn vinh
“Anh chàng Khoa Học thông minh siêu phàm”
Khoa học khiêm tốn vội vàng
Xin mọi người chớ tôn chàng lên cao
Chẳng có chi đáng tự hào
Nhưng hãy cung kính cúi chào Hóa Công
Rồi chàng bày tỏ ước mong
Giới thiệu Bạn Gái với muôn bạn mình
Nhưng khi vừa gặp Đức Tin
Khách ta tỏ vẻ coi khinh cô nàng
Bao nhiêu lời lẽ phàn nàn:
Rằng nàng lạc hậu, dị đoan, nực cười
Sao tin rằng có Ông Trời
Thật là vô nghĩa những lời tâm linh
Sao tin vào Đấng vô hình
Tạo nên vạn vật với tình yêu thương?
Thật là con mụ bướng ương
Chỉ dạy nhân thế con đường u mê.
Thật là đáng trách đáng chê
Sao mà Khoa học lại mê cô nàng…
Thế là họ quyết họp bàn
Làm sao tách được nàng- chàng cách xa
Cuối cùng họ cũng nghĩ ra
Lập mưu bắt cóc nàng và thủ tiêu.
Bắt nàng phải sống cô liêu
Trong căn hầm tối rất nhiều hổ mang
Tin rằng rắn sẽ sẵn sàng
Phun ra nọc độc làm nàng chết ngay.
Đám khách giả bộ thơ ngây
Đến tìm Khoa Học hỏi này “nàng đâu?”
Chàng Khoa tìm kiếm thật lâu
Chẳng thấy bóng dáng “Nàng đâu mất rồi?”
Ở nơi hai đứa vẫn ngồi
Giờ mình Chàng đứng- rối bời! hoang mang!
Khách rằng: tôi nghĩ là Nàng
Chẳng yêu anh nữa nên nàng bỏ đi
Hoặc điều chi đó hiểm nguy
Hay Nàng đã chết, đã qua đời rồi.
Vậy anh hãy bước cùng tôi
Ta cùng đi đến một nơi an bình
Quên đi mãi mãi bóng hình
Chôn vào ký ức mối tình thần tiên.
Cõi lòng tan nát ưu phiền
Khoa đi cùng họ đến miền xa xăm.
(Lấy cảm hứng từ cuốn sách Ngôn Ngữ của Chúa)
Maria Nguyễn Thương