Bước Chậm Lại Giữa Thế Gian Vội Vã
Ngày đăng: Tháng 10 6, 2022Có phải tháng mười gõ cửa yêu thương!
Chiếc lá chao nghiêng rơi trong chiều vàng nắng,
Lá nhắn nhủ rằng cuộc đời này ngắn lắm.
Còn chờ đợi gì mà chưa nắm tay nhau!
Những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, những làn gió nhẹ khẽ đung đưa những cành lá non xanh mướt cùng với những tiếng hót thánh thót của chim sơn ca trên vùng trời tự do, cảnh vật vẫn đẹp, bước chân người vẫn đông vui nhưng thấp thoáng đâu đó vẫn còn những mảnh đời khó khăn muốn vươn lên để hòa nhịp chung với cuộc sống.
Giữa chốn đô thị Sài Gòn đông người và tấp nập, tôi bắt gặp rất nhiều bước chân, có những bước chân quảng đại để trao gửi một chút quà yêu thương cho những người kém may mắn bên lề đường nhưng cũng không thiếu những bước chân vội vã đã lướt qua những con người tội nghiệp đang chờ lòng thương xót…Có những bước chân đi thật chậm rãi như đang mời gọi ai đó bước đi cùng họ. Đó là những người Khiếm thị và Khuyết tật. Họ rất cần những bàn tay đưa ra để nắm lấy họ giữa phố đông người và xe cộ, để họ vơi đi nỗi sợ hãi, cô đơn…
Tôi vẫn nghĩ cuộc sống đầy thách đố và khó khăn và đôi khi tôi dễ dàng đánh mất đi nụ cười trên môi khi đôi bàn chân chạm đến thử thách. Cho đến khi tôi gặp những người Khiếm thị và Khuyết tật, họ đã thực sự chạm đến trái tim tôi và giúp tôi bắt đầu lại một cuộc sống mới. Họ chia sẻ cho tôi biết bao điều mà họ thổn thức. Có những ước mơ tưởng chừng rất nhỏ bé, dễ dàng với tôi nhưng nó lại là điều xa xỉ, cao vời đối với họ. Họ ước mơ có thể nhìn thấy ba mẹ, đứa con bé nhỏ, những tia nắng nhẹ vào mỗi buổi bình minh hay những hạt mưa trong buổi chiều thu tháng Tám hay chỉ đơn giản là ngắm nhìn những người thân yêu trong từng ngày sống nhưng họ không thể thực hiện được bởi đôi mắt thể lý của họ bị mù lòa.
Tôi nhận ra đôi mắt tâm hồn của họ sáng ngời vẻ đẹp của tình yêu và lòng biết ơn. Trong tất cả câu hỏi tôi đặt ra và những lời chia sẻ chân thành những khó khăn họ gặp phải, tôi không thấy xuất hiện từ ngữ “than” nhưng luôn là những từ “tạ ơn”. Họ cũng không dùng hai từ “giá như” nhưng là từ “cố gắng” bởi cả cuộc đời, họ đã sống trọn vẹn nhất với những khả năng nhỏ bé. Chính vì vậy mà tôi nhìn thấy nơi khuôn mặt họ nét vui tươi và bình an nhẹ nhàng.
Trong cuộc sống, tôi đã nhận được rất nhiều món quà nhưng đôi khi tôi lại coi đó là điều hiển nhiên, tôi thường tìm kiếm những điều cao vời ở thật xa mà lại quên đi giá trị và ý nghĩa từ những điều bình dị. Tôi nhận ra rằng cuộc sống được đan dệt từ những điều nhỏ bé, nếu tôi biết sống trọn vẹn từng điều giản đơn ấy thì mảnh ghép cuộc đời tôi sẽ tràn đầy ý nghĩa. Tôi cần phải bước chậm lại giữa thế giới thật vội vã. Bước chậm lại để tôi biết điểm dừng sau mỗi chặng đường, bước chậm lại để tôi có thể chạm đến những thao thức, ước mơ dang dở của những người đang gặp khó khăn, tôi biết đưa tay ra và cùng đi với họ; bước chậm lại để tôi biết mình có bỏ quên gì chăng: người thân, bạn bè, chị em…và tôi bước chậm lại để sống là chính mình tốt nhất.
Những tia nắng ngày càng gay gắt, bước chân họ phải vội vã trở về cuộc sống thường nhật, bóng họ khuất dần trên con đường dài vô tận, tôi không biết cuộc sống của họ rồi sẽ ra sao nhưng tôi tin rằng dù họ có thể thiếu thốn về vật chất nhưng trái tim họ vẫn là kho tàng giàu có nhất. Tôi trở về với lòng mình, thầm ước mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ và luôn nhớ đến họ trong lời cầu nguyện. Tôi sẽ cố gắng sống với tinh thần mới trong nhịp sống diễn ra thường ngày.
Maria Thảo An

