Ngày Của Mẹ
Ngày đăng: Tháng 5 14, 2023Mẹ Có Hạnh Phúc Không?
Con người được mời gọi sống hạnh phúc nhưng không mấy người nhận thấy mình hạnh phúc hay sẵn sàng chia sẻ hạnh phúc và làm cho người khác hạnh phúc. Nhân ngày của mẹ sắp đến, tôi muốn nói đến hạnh phúc của người mẹ vì ai trong chúng ta cũng có một người mẹ.
Thường thì làm mẹ là khổ nhất vì đó là một trách nhiệm khó nhưng lại không được học hành hay có kinh nghiệm. Khi nhìn và nghĩ về mẹ chúng ta thường cám thán những nỗi vất vả, đau đớn, gánh nặng ít ai biết người làm mẹ hạnh phúc thế nào, và cách sống hạnh phúc của người mẹ sẽ dạy chúng ta sống hạnh phúc.
Một người mẹ mắng chửi, bà có hạnh phúc không? CÓ, bà hạnh phúc vì còn được lắng nghe và thấy con còn sai lỗi khi còn đang ở bên cạnh mình, để bà còn có thể chịu trách nhiệm gánh vác cùng con.
Một người mẹ buồn, bà có hạnh phúc không? CÓ, bà hạnh phúc vì còn đồng cảm, quan tâm và thấy được nhu cầu của những người con mà bà đang bất lực, nhưng không bao giờ bỏ con hay bỏ cuộc.
Một người mẹ than thở, bà có hạnh phúc không? CÓ, bà hạnh phúc vì còn hy vọng có sự thay đổi nơi con của mình, không bao giờ là quá muộn cho sự sám hối.
Một người mẹ khóc, bà có hạnh phúc không? CÓ, bà hạnh phúc vì còn có những người thân bên cạnh để cậy dựa, để yêu thương.
Chúng ta sẽ thấy những người mẹ bình thường nhưng không tầm thường, thấy những người mẹ phi thường và siêu việt. Mẹ là những người mang hạnh phúc nơi mình và cho người khác, bởi lẽ người mẹ không muốn cái mình muốn hơn là muốn, là tìm, là chọn, là hy sinh những cái cần thiết cho những người con.
Những người mẹ bình thường luôn hạnh phúc:
Đều phải trải qua thời mang nặng đẻ đau, đó là nỗi đau xé thịt nhưng đó cũng là nỗi đau hạnh phúc vì đã vượt cạn bình an và thấy con cái mạnh khỏe.
Đều trải qua nỗi lo lắng khi con đau, con ốm hay thấy con trải qua các giai đoạn mà mình không cản được chỉ cùng con cố gắng, đó cũng là nỗi lo hạnh phúc vì biết con đang lớn lên mỗi ngày.
Đều trải qua gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền cùng mọi thứ phí, nhưng đó cũng là gánh nặng hạnh phúc vì được góp phần xây dựng tương lai và thấy được niềm vui của con.
Những người mẹ phi thường còn hạnh phúc lớn hơn nữa:
Người mẹ không thể sinh con nhưng đang nuôi những đứa con không phải máu mủ. Bà không sinh con trong dạ nhưng sinh ra con bằng trái tim. Bà hạnh phúc lớn hơn vì yêu con không do tình thân nhưng do cùng phận người cần tình yêu và tương liên.
Người mẹ sinh con nhưng khuyết tật, bệnh hiểm nghèo, không bình thường. Bà hạnh phúc vì không chỉ là mẹ mà là cả thế giới của đứa con, bà là tất cả của con. Ngược lại cũng có thể nói hạnh phúc của bà lớn hơn vì con là cả thế giới của bà, một thế giới còn khiếm khuyết cần được đón nhận và chỉ hoàn thiện trong niềm tin ngày cánh chung.
Người mẹ chứng kiến đứa con mình ra đi trước mình trong đau bệnh hay tai nạn bất ngờ. Bà hạnh phúc hơn vì chắc chắn tin rằng phải có một sức mạnh từ trên ban mới giúp bà vượt qua.
Mẹ là thiên chức Thiên Chúa ban. Điều đó cũng đồng nghĩa Thiên Chúa cũng sẽ ban ơn cho những người mẹ, một thể xác dẻo dai, một lý trí nhạy bén, một tinh thần hy sinh và một tâm hồn rộng mở, để dù đời sống bình thường hay đời sống phi thường mẹ cũng cộng tác cùng Thiên Chúa trong việc phục vụ sự sống.
Mẹ ơi hãy can đảm làm mẹ!
Mẹ ơi hãy luôn là mẹ!
Têrêsa Mỹ Lan
Tâm tình với mẹ.
Tạ ơn Chúa đã cho con hiện hữu trên đời, cám ơn mẹ đã hy sinh vất vả mang nặng đẻ đau để sinh ra con. Cám ơn mẹ bởi dòng sữa thơm mát và những lời ru thân thương ngọt ngào đã nuôi con lớn khôn mỗi ngày. Lời ru của mẹ đã đưa con vào giấc ngủ trong bàn tay ấm áp của mẹ. Bàn tay mẹ nhỏ nhắn, gầy gò nhưng ôm trọn cả con người con vào lòng khi trời rét buốt và không ngừng tạo nên những làn gió thoảng mát vào những trưa hè. Mẹ luôn dành trọn tình yêu thương cho con và các anh chị, tình yêu đó không có gì có thể diễn tả và đáp đền được.
Dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng con luôn nhớ mãi hình ảnh của mẹ những ngày con còn thơ bé, lẽo đẽo theo mẹ đi vào rẫy. Dù đường đi phải lội sông vượt núi nhưng mẹ vẫn đều dặn đi về; Mỗi khi đi, mẹ thường cho con đi theo, mẹ đã gánh một gánh đồ nặng cồng cềnh, sự lẽo đẽo theo sau của con lại làm cho gánh của mẹ nặng thêm. Dù biết rằng, con đi theo thì mẹ sẽ vất vả hơn nhưng lần nào con xin đi, mẹ cũng cho. Có lúc anh chị nói: “Đừng cho đi mệt lắm!” nhưng mẹ lại nói: “Cho em đi để nói chuyện cho đỡ buồn”. Có những ngày con chỉ níu theo cái quang gánh đầy đồ của mẹ, bám sát theo mẹ đi lên những con dốc thật cao, nhưng có những ngày mẹ lại cho con ngồi trong chiếc thúng đầy đồ để mẹ gánh đi vì thấy con mệt.
Đường đi thật xa, thật vất vả nhưng mẹ luôn dành những gì tốt nhất cho con; những lúc nghỉ chân, mẹ thường hái những quả bên đường cho con ăn, tiếng trò chuyện của hai mẹ con phá tan sự thinh lặng của khu rừng vắng. Con mãi nhớ đến hình ảnh của mẹ khi con ngồi trong quang gánh, làm cho đôi vai mẹ trĩu xuống vì sức nặng của con, của đồ đạc; trên trán và gò má mẹ những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống làm cho mắt mẹ cay xè. Nhưng trên khuôn mặt mẹ luôn nở một nụ cười âu yếm với giọng nói thân thương nhẹ nhàng.
Mẹ ơi! Những dòng suối chảy róc rách, cùng với tiếng chim hót làm cho con đường đi của mẹ con chúng ta càng thêm vui, bầu trời trong xanh cùng với khung cảnh của rừng xanh thật thú vị làm vơi đi sự mệt mỏi, làm cho chúng ta quên đi con đường xa quanh co, dốc núi cheo leo. Mỗi khi vượt qua các khe suối, con thường dừng lại để chơi; Mẹ thì đi tìm một hốc đá để lấy nước, hai bàn tay mẹ chụm vào nhau để múc nước lên cho con uống. Một ngụm nước bình thường nhưng con cảm nhận được sự ngọt ngào của tình mẹ, pha thêm chút vị mặn do mồ hôi trên tay mẹ là sự hy sinh vất vả mẹ dành cho con. Dù đường xa và gian khó đến đâu nhưng con luôn an tâm với sự hiện diện của mẹ bên con.
Tình yêu mà mẹ dành cho con thật cao cả và vĩ đại. Tình thương của mẹ không gì có thể đo đếm được, không trang sách nào có thể viết hết được. Tình yêu đó không chỉ dừng lại ở tuổi thơ mà luôn gắn bó với con cho đến ngày hôm nay. Từ nơi mẹ, nơi gia đình đã ươm hạt giống ơn gọi thánh hiến trong con, để hôm nay con là một nữ tu Mến Thánh Giá của Chúa nơi Hội dòng Tân Lập thân thương. Nhưng có lẽ trong mẹ, con vẫn là một đứa con thơ bé. Mẹ đã hy sinh tất cả để con được hạnh phúc trên con đường dâng hiến. Dù bây giờ mẹ và con cách xa về địa lý nhưng lại rất gần nhau trong tâm lòng. Càng lớn lên, con càng cảm nhận tình yêu bao la mẹ dành cho con, con mới hiểu thấu sự hy sinh vất vả của mẹ dường nào. Tình yêu, sự hy sinh đó mẹ không bao giờ đòi con đền đáp mà mẹ chỉ mong con được mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc trong đời tu mà thôi. Chắc chắn tình yêu thương mẹ dành cho con sẽ theo con suốt cả cuộc đời, là động lực cho con phải cố gắng hơn nữa, nhất là những lúc con gặp khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Giờ đây, con chỉ biết thầm tạ ơn Chúa, cám ơn mẹ về tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Con sẽ luôn ghi khắc: “tương lai của con là công trình của mẹ!”. Ước mong mẹ luôn mãi mạnh khỏe để đồng hành với chúng con.
Anna Nguyễn Giao