Ít Lâu Nữa Anh Em Sẽ Lại Thấy Thầy!
Ngày đăng: Tháng 5 19, 2023Quan tâm đến cảm xúc của ai thì ta tránh làm buồn người ấy, ta cũng muốn người ấy không phải buồn vì bất cứ nguyên nhân nào, và nếu người ấy cứ buồn (không tránh được), thì ta sẽ an ủi, khích lệ, nâng đỡ người ấy…
Chúa Giêsu quan tâm đến cảm xúc của các môn đệ. Người biết các ông buồn vì việc Người ra đi, nên đã nói rõ sự vắng mặt của Người chỉ là tạm bợ, chỉ là ‘ít lâu nữa’ thôi. “Ít lâu nữa, anh em sẽ lại thấy Thầy”!
Thật sự là tạm bợ, dù có là trăm năm, ngàn năm… thì cũng chỉ là “ít lâu” thôi, bởi đời này là ‘đời tạm’ mà. Cuối cùng thì thế nào, đó mới là điều quan trọng. Chúa Giêsu xác định: Cuối cùng là niềm vui; nỗi buồn sẽ biến thành niềm vui. Đó là niềm vui “thấy Thầy”, niềm vui này không tạm bợ, mà sẽ là vĩnh cửu…
Chúng ta thường an ủi bạn hữu hay người thân đang đau khổ. Và khá thường, lời an ủi của chúng ta chỉ bập bẹ, ngọng nghịu, ‘cầu âu’ vậy thôi… vì chính ta không chắc, ta bất lực, không nắm hiểu và kiểm soát được thực tại. Chẳng hạn khi ta nói: “Yên tâm đi, đừng quá lo; bạn sẽ vượt qua bệnh ung thư này thôi mà!”… Nhưng lời Chúa Giêsu thì khác, không đong đưa vật vờ. Niềm vui ở chung cuộc mà Người báo trước ấy là thật, và Người nắm được sự thật này!
Đáng ghi nhận, niềm vui chung cuộc ấy là do “nỗi buồn biến thành”. Nghĩa là, nỗi buồn của người môn đệ – có thể nói – là thành phần nguyên liệu của niềm vui ấy. Và nếu người môn đệ đủ xác tín về điều này, anh ta sẽ có thể vui tươi, tin tưởng ngay trong nỗi buồn của thực tế. Nói cách khác, nỗi buồn là chuyện nhỏ, niềm hy vọng và niềm vui thì lớn hơn và đáng kể hơn nhiều…
Đó chính là tâm thái của các tông đồ Chúa Giêsu, cách riêng như được thấy nơi Phaolô. Trong hành trình sứ vụ, Phaolô trải nghiệm đủ mọi cung bậc cảm xúc. Thành công và an ủi không thiếu, nhưng thử thách bầm dập cũng rất nhiều. Nhìn Phaolô bị những người Do thái chống đối và ngược đãi, rồi thấy Phaolô rất quyết đoán chuyển hướng sứ vụ sang dân ngoại và gặt hái những thành quả lẫn những truân chuyên, chúng ta nhận ra một tâm hồn đầy xác tín về ơn gọi và sứ mạng của mình.
Phaolô không chỉ chờ nỗi buồn biến thành niềm vui, mà đúng hơn, ngài cảm nhận được niềm vui sâu lắng ngay trong những thử thách của đời tông đồ… Ta thấy một Phaolô kiên định, tiến về phía trước, tiếp tục rao giảng, không giảng cho người này thì cho người khác, không giảng cách này thì cách khác, khi thuận tiện cũng như khi không thuận tiện…
Chúa Giêsu luôn quan tâm đến cảm xúc của chúng ta. Và nếu ta đủ xác tín rằng Người luôn hiện diện với ta, trong Thánh Thần của Người, thì chúng ta sẽ kiên định tin tưởng như Phaolô trong mọi hoàn cảnh. Trong tận chiều sâu nhất, chúng ta sẽ luôn vui, chứ không buồn.
Lm. Giuse Lê Công Đức