Cuộc Gặp Gỡ Cuối Cùng
Ngày đăng: Tháng 2 20, 2023Giữa tiết trời se lạnh của mùa đông chuẩn bị nhường chỗ cho tiết trời mát mẻ của mùa xuân. Không khí tết đang tràn về trên khắp mọi nẻo đường, trên từng ngóc ngách của thôn quê. Mọi người ở phương xa háo hức trở về bên gia đình thì “em” lại chọn cho mình một nơi đón tết viên mãn ở quê Trời.
Trên chuyến xe đi từ sân bay về cùng các chị em. tôi mở chiếc điện thoại lên và lướt qua mạng facebook. Tôi chợt giật mình trước sự ra đi đột ngột của “em” qua trang web của giáo xứ; em ra đi ở cái tuổi còn rất trẻ, tuổi 26 – tuổi vẫn còn bao kế hoạch dự định, bao khát khao hoài bão, bao ước mơ cho gia đình bé nhỏ của mình.
Trong đầu tôi lúc này không khỏi băn khoăn đặt ra câu hỏi: “tại sao em lại ra đi?”
Tuy biết rằng sự chết thì luôn đến một cách bất ngờ và chúng ta cần phải tỉnh thức nhưng trong tôi không ngừng suy nghĩ về em. Chẳng thể nào trả lời được suy nghĩ trong lòng, tôi đành khép lại ở đó và tiếp tục hành trình trở về của mình.
Về tới nhà, chào mọi người trong gia đình xong, tôi hỏi ngay bà về tin của em. Tôi không khỏi đau xót và chắc rằng sự ra đi của em cũng làm cho nhiều người chạnh lòng và suy nghĩ. Em ra đi vào chính ngày tổ chức sinh nhật lần thứ 3 cho người con thứ 3 của mình. Mặc dù biết bệnh tình của mình, bác sĩ nói em cần nhập viện nhưng vì tình yêu của em dành cho người con quá lớn mà em quên đi đau đớn của bệnh tật, em xin bác sĩ cho về để mừng sinh nhật cùng con của mình. Và cũng chính đêm hôm đó em đã ra đi mãi mãi
“Ngày mai là Thánh Lễ cuối cùng cho con bé, con đi lễ và cầu nguyện cho em” – bà tôi nói.
Tôi trả lời và gật đầu nhẹ nhàng: “dạ!”.
7h30 chuông nhà thờ kêu lên, tôi chuẩn bị đi tham dự thánh Lễ cho em. Trên đoạn đường đi tôi không khỏi suy nghĩ về em. Em là giáo dân tân tòng. Em về xứ tôi được một thời gian cũng khá lâu. Mặc dù là giáo dân tân tòng nhưng em rất sùng đạo. Em tham gia mọi hoạt động của Giáo Xứ, đoàn hội và nhiều người đều rất quý mến em. Thánh lễ hôm nay tuy vào dịp gần tết nhưng nhiều người trong xứ đã sắp xếp công việc để tiễn biệt em. Nhìn 3 đứa con của em, ký ức tôi nhớ về chính mình hồi ba tôi ra đi, tôi cũng độ tuổi như các em. Tôi mất ba đã là một thiệt thòi, giờ đây các em mất mẹ rồi sẽ ra sao? Tin rằng Chúa sẽ là Người bù đắp vết thương lòng này cho các bé.
Thánh Lễ kết thúc, mọi người tiễn em trở về lòng đất mẹ. Em đã hoàn tất cuộc sống trần thế bằng yêu thương dành cho gia đình. Và em đã nhắc nhớ cho tôi một bài học đắt giá: phải tỉnh thức như sách ngôn sứ Isaia:
Lạy Chúa, con như người thợ dệt,
đang mải dệt đời mình,
bỗng nhiên bị tay Chúa
cắt đứt ngay hàng chỉ. (Is 38, 12)
Maria Dương Mến