Đóng đinh Chúa vào thập giá
Ngày đăng: Tháng tư 12, 2022Năm nào vào dịp Lễ Lá và Thứ Sáu tuần Thánh, khi nghe Bài Thương Khó, tôi cũng vào vai dân chúng để cùng với cộng đoàn hô to: “đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá”. Nhưng tôi luôn bị “khựng” lại, tôi không thể nào thốt nên lời mặc dù đã được tập hát trước đó để chuẩn bị cho buổi Phụng vụ. Bởi lẽ những lúc đó tôi nghĩ về “cái tôi” của mình, “cái tôi” ấy chính là những lời hô hoán, gào thét đóng đinh Chúa mình vào thập giá.
Tưởng nhớ lại hình ảnh dân chúng ồn ào náo động khi xưa trước dinh tổng trấn. Họ vây quanh Đức Giêsu mà bàn tán trước những lời chất vấn của tổng trấn Philatô. Nhưng khi họ chưa thật sự hiểu điều gì đang xảy ra thì nghe thấy “các thượng tế cùng các thuộc hạ kêu lên rằng: đóng đinh, đóng đinh nó vào thập giá” (Ga 19, 6). Chắc hẳn lúc này họ có chút bàng hoàng tự hỏi không hiểu tại sao lại phải đóng đinh người tù này. Còn những người biết Giêsu và yêu mến Ngài thì cảm thấy rất đau lòng, khi nghe chính những người có thế giá trong hội đường kêu gào đóng đinh Chúa của mình.
Sự kiện đó vẫn luôn xảy ra hằng trong cuộc sống của tôi. Tôi cũng không khỏi chua xót khi “hóa mình” vào một trong những người lớn tiếng hô đóng đinh Người vào thập giá. Tôi thấy mình đã góp phần không nhỏ vào cuộc khổ nạn mà Chúa Giêsu phải chịu. Trong khi Người đã luôn yêu tôi, Người đã vì tôi mà tự hạ. Nhưng giờ đây tôi lại đang hủy hoại chính tình yêu mà tôi đã nhận được.
Thật lòng tôi không hề muốn trở thành một trong những người đóng đinh Chúa. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng chính tôi vẫn cứ tiếp tục đóng đinh Ngài vào thập giá. Đó là những khi tôi yếu đuối lầm lỗi. Những lúc tôi làm cho người khác đau khổ, những thái độ khó chịu, bực bội hay thờ ơ, coi thường. Những lời nói khó nghe, nặng nề, mỉa mai, cay nghiệt. Những hành động phản chứng đi ngược với lời dạy của Chúa. Những khi tôi chỉ biết sống quy về mình, không biết đến người khác, không có lòng yêu thương, cảm thông và tha thứ cho tha nhân. Tôi từng oán trách bản thân khi nhận ra mình cũng đang góp phần vào những đau khổ Chúa phải chịu. Tôi dằn vặt, đau khổ vì cảm thấy bất lực về bản thân mình. Nhưng cũng chính từ cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, khi suy niệm về sự tự hạ của Ngài, tôi nhận ra rằng mình chỉ chấp nhận được sự yếu hèn của mình khi biết khiêm tốn cúi mình nhận lỗi. Và trong cuốn “Một Tâm Hồn”, Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng cũng nhắc nhở tôi: mình không chấp nhận giới hạn của mình là mình đang rất kiêu ngạo, mình chưa khiêm tốn, hãy chấp nhận bản thân để tha thứ cho mình rồi tiếp tục chỗi dậy và bước tiếp. Chính những tư tưởng đó đã vực tôi dậy và nhận ra lòng thương xót của Chúa, sự tha thứ của Ngài là vô hạn. Lúc đó tôi tìm lại được nguồn bình an sâu thẳm. Sau mỗi lần vấp ngã tôi nhận ra con người yếu hèn của mình cần đến Chúa biết bao nhiêu. Càng thấy mình yếu đuối tôi càng biết Chúa yêu tôi dường nào, Ngài không bao giờ muốn tôi buông xuôi, thất vọng. Ngài luôn thêm nghị lực cho tôi bước tiếp trong niềm tin và hy vọng.
Tuần Thánh nhắc nhở và giúp tôi xét mình: tôi có đang trở thành người đóng đinh Chúa không? Nhờ đó tôi cần phải nhìn lại con người mình, phải trở về giao hòa với Chúa, với anh chị em mình và với chính bản thân mình. Để tôi có thể đón nhận trọn vẹn niềm vui mừng Chúa Phục Sinh.
Têrêsa Thanh Xuyên