Chị đã trở về
Ngày đăng: Tháng Tư 2, 2022Tôi gặp chị trong công tác dưới trường, chị cũng đã ngoài 40 tuổi, với dáng người mảnh mai, nụ cười thân thiện, ít nói… Nhưng điều đó không để lại ấn tượng gì trong tôi bằng khuôn mặt chất chứa nhiều ưu tư, và đôi mắt buồn của chị. Sau thời gian làm việc chung, mới biết con đường hôn nhân của chị đỗ vỡ hết lần này đến lần khác. Nỗi đau trong tâm hồn chị cứ chồng chất lên nhau.
Tôi hỏi chị có muốn tham gia ca đoàn tôi không? Chị đã đồng ý ngay. Từ ngày tham gia ca đoàn, tôi thấy chị hay cười hơn nhưng đằng sau nụ cười ấy vẫn còn ẩn chứa nhiều khắc khoải. Chị không rước lễ mỗi khi đi lễ. Tôi không hỏi, hay đúng hơn tôi không dám đụng chạm đến cõi lòng của chị. Tôi chỉ biết cầu nguyện cho chị và dành thời gian nói chuyện nhiều hơn với chị mỗi khi làm chung công tác.
Chị lập gia đình được bốn năm. Sau một chặng đường dài sống chung với nhau, chị đã không chịu đựng nổi được người chồng vô tâm vô tình, rượu chè bê tha của mình. Chị đành chia tay để mong thoát khỏi cảnh đau khổ ấy, nhưng sau đó lại là tiếng thị phi của những người trong giáo xứ và cả gia đình. Không còn cách nào, chị đành bỏ quê hương ra đi đến đất Bình Dương để kiếm sống, mong tìm được sự bình an trong tâm hồn. Những ngày tháng cô đơn nơi mảnh đất này chị làm đủ mọi công việc, chị cũng ít về quê thăm gia đình hay nói đúng hơn chị không muốn về quê vì phải đối diện với quá khứ. Chị mệt mỏi, bon chen với cuộc sống, lủi thủi một mình. Trước sự chới với đó chị nhận được bàn tay nâng đỡ của một người bạn cùng quê cũng đã lập gia đình. Dẫu biết đến với nhau chị sẽ phải đánh đổi rất nhiều, đặc biệt là mối tương quan với Chúa, nhưng với chị lúc này một chỗ dựa quan trọng dường nào, vì vậy chị đã chấp nhận tất cả.
Thế nhưng cuộc sống chẳng như mình mong ước, chị nghĩ rằng đây sẽ là bến đỗ của đời mình. Mỗi ngày chị cố vun xới, cố gắng nhẫn nhục, chịu đựng…nhưng cuộc sống của chị chỉ toàn đau khổ và bất an. Với người bạn thứ hai tưởng chừng như chỗ dựa của sự bình an và hạnh phúc thì cũng chỉ toàn đau khổ và nước mắt. Chị không biết chia sẻ với ai và cũng không biết phải chia sẻ như thế nào. Vì vậy chị giữ nỗi thầm kín trong tâm hồn mình.
Sau khi nghe câu chuyện của chị tôi mới hiểu tại sao khuôn mặt của chị lúc nào cũng buồn. Sao số phận của chị lại lênh đênh vậy? Sao đường tình duyên của chị lại nhiều trắc trở đến thế? Tôi đã quỳ trước Thánh Thể Chúa để xin Ngài ban thêm sức mạnh cho chị. Chị lo tôi bị ảnh hưởng lây khi cho chị tham gia ca đoàn mà không biết đời sống hôn nhân của chị đang gặp trắc trở, chị lo tôi bị tội lây khi chị là người đang có tội… Tôi giải thích cho chị hiểu và cho chị cảm nhận sự đồng cảm của tôi dành cho chị, vì trước mặt Chúa chẳng có ai là sạch tội.
Chị xin tôi giới thiệu cho một Linh mục, chị muốn được xưng tội, được bình an. Vì lòng chị tràn đầy đau khổ, chị cũng không biết mình có nên bước tiếp hay không? Đã nhiều năm chị không dám đến với Chúa vì cảm thấy mình tội lỗi, đã nhiều năm chị không cảm nhận được sự hiện diện của Chúa trong lòng vì không được rước lễ.
Tôi giới thiệu chị cho một vị Linh mục mà tôi tin tưởng. Chị đã gặp và tâm trạng chị cũng khá hơn rất nhiều. Tôi không khuyên chị từ bỏ người bạn trai đang sống, hay đúng hơn tôi cũng không biết phải khuyên chị làm sao? Tôi chỉ biết cầu nguyện và điều tôi ước mong là nhìn thấy chị được bình an, được xưng tội, rước lễ…
Covid đến mọi thứ thay đổi, mọi hoạt động của cộng đoàn cũng ngưng lại, nhà thờ đóng cửa mọi người cùng nhau chống dịch và tìm cách sinh sống. Chị cũng vậy, chị nghỉ làm, mở quán mà không biết mùa dịch kéo dài, cuộc sống khó khăn lại càng khó khăn hơn.
Thời gian thấm thoát, tôi gặp lại chị khi dịch tạm lắng xuống và công việc cộng đoàn lại tiếp tục. Gặp lại chị với khuôn mặt không còn buồn và đôi mắt không còn đọng nước mắt. Chị đã không còn sống với người bạn trai kia nữa, chị đã dừng lại và tìm sự bình an trong tâm hồn mình. Dẫu biết rằng điều này thật khó với chị nhưng tôi tin ơn Chúa đủ lớn để thêm sức cho chị.
Têrêsa Kim Anh