Suy Niệm Chúa Nhật XV Thường Niên, Năm C (Lc 10, 25-37)
Ngày đăng: Tháng 7 8, 2022Thánh Gioan Tông Đồ đã nói “Ai không yêu thương người anh chị em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy được”. Không có ngôn ngữ nào diễn tả được hai từ tình yêu. Tình yêu luôn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Tình yêu bao hàm sự sẻ chia, cảm thông, đồng hành trong cuộc sống. Trong trang Tin Mừng hôm nay, mỗi nhân vật đều biểu lộ một tình yêu theo cách của riêng họ nhưng đáng chú tâm hơn cả là hình ảnh người Samaritanô nhân hậu đã thực thi tình yêu và lòng thương xót của Chúa.
Vị Tư tế và Thầy Lêvi là hai nhân vật có liên hệ đến việc thờ tự ở Đền Thờ, người thứ ba là một người Do thái ngoại giáo được coi là dân ngoại, có nghĩa là người Samaritano. Trên đường đi, họ gặp một nạn nhân thương tích đầy mình. Họ đã hành xử như thế nào? Vị tư tế và Thầy Lêvi đã được học hỏi và thông thạo luật Thiên Chúa. Theo luật, các ông phải giúp người này nhưng cả hai đã đi qua và không dừng lại. Có lẽ, các ông nghĩ “Tôi đang vội…, tôi sẽ bị trễ mất”. Vì thế, họ đi đường khác và không tiếp cận với người bị nạn. Hành trình cuộc đời chúng ta như hành trình leo núi, không quan trọng là chúng ta leo cao được bao nhiêu nhưng quan trọng là chúng ta mang theo ai lên cùng đỉnh núi. Nếu chúng ta leo đến đích đỉnh núi trước mà bỏ lại người đồng hành đằng sau thì đó mới chỉ dừng lại ở cuộc đua, còn tình yêu sẽ dần vắng bóng. Cũng thế, nếu chúng ta chỉ biết đến nhu cầu của bản thân, sợ khó, sợ phiền, ngại giúp đỡ, sẻ chia, thì bước chân ta đi thật vô nghĩa.
Tình yêu không phải là một cái gì đó mơ hồ nhưng nó phải được minh chứng bằng hành động cụ thể. Người Samaritano khi thấy người bị thương, không đi ngang qua như hai người kia mà ông “chạnh lòng thương”, ông bị đánh động bởi một trái tim thương xót. Hai người kia thấy nhưng tâm hồn khép kín. Thay vào đó, tâm hồn người Samaritano hòa nhịp với nhịp đập thương xót của Chúa. Chúa đã “chạnh lòng thương” khi thấy chúng ta phải đối diện với thử thách, đau khổ. Chúa “chạnh lòng thương” khi thấy chúng ta yếu đuối, tội lỗi. Chúa chẳng bao giờ bỏ rơi chúng ta nhưng luôn hướng cái nhìn nội tâm về người Chúa yêu là chính chúng ta. Còn chúng ta thì sao? Đã bao lần chúng ta thấy anh chị em bên cạnh mình gặp khó khăn, đau khổ mà chúng ta chạnh lòng thương? Trong cuộc sống, chúng ta không phân loại ai là người thân cận, ai thì không phải. Chúng ta có thể trở nên một người thân cận với bất kỳ ai mà chúng ta gặp trong thực tế bằng một nụ cười yêu thương, đôi bàn tay sẻ chia và trái tim bao dung. Nhờ đó, tình yêu sẽ được lan tỏa và hiện diện.
Cuối bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nói với người luật sĩ “Hãy đi và làm như vậy”. Tất cả chúng ta được mời gọi đi cùng con đường Chúa đi, con đường yêu thương và phục vụ. Trên Thánh Giá, chính Chúa đã chịu đội mạo gai để trang điểm cho chúng ta, dang tay ra để ôm lấy chúng ta, chịu đóng đinh ở chân để cùng đứng với chúng ta. Chúng ta cũng phải biết mang tình yêu Chúa vào từng ngày sống để chúng ta trở thành một Samari cho anh chị em chúng ta.
Maria Thảo An

