Niềm Tin Và Hành Động (Suy Niệm Chúa Nhật XXX Thường Niên, Năm B)
Ngày đăng: Tháng 10 26, 2024Bên vệ đường ngoài thành Giêrikhô, có anh mù Batimê đang ngồi giơ tay xin những của bố thí của người qua kẻ lại. Có lẽ quần áo anh tả tơi, mặt mày hốc hác và nhem nhuốc, toàn thân thể gầy guộc. Anh phải ăn xin vì anh bị mù và với người Do Thái thời xưa, mọi người có thể đều cho anh là người có tội – chính vì tội mà anh mới bị mù. Bởi thế, anh bị gạt ra khỏi mọi sinh hoạt của cộng đồng, bị loại ra khỏi thế giới của những người sáng mắt và bị mọi người xa cách. Anh không có chỗ đứng trong thành. Chính vì thế, anh chỉ còn biết ngồi bên vệ đường ngoài thành.
Tuy mắt bị mù, nhưng có lẽ đôi tai và tâm hồn anh lại luôn sáng bởi anh tin tưởng sẽ đến một ngày nào đó anh được giải thoát khỏi nỗi đớn đau của bóng tối. Có lẽ vì đã ngồi bên vệ đường rất lâu rồi, nên anh đã nghe những phép lạ chữa lành và về lòng thương xót vô biên của Chúa Giêsu. Chính vì vậy, dù không nhìn thấy về thể xác nhưng đôi mắt tâm hồn của anh đã thấy được Đức Giêsu là Đấng quyền năng, là Con Vua Đavít, Đấng có thể giải thoát và chữa lành anh. Nhưng thật buồn khi những người xung quanh lại không thấy được khát vọng và niềm tin của anh. Họ đã gạt anh ra khỏi cộng đồng, nay họ còn không cho anh có quyền lên tiếng nói. Họ ức hiếp, quát nạt anh, họ không nhận ra được khát vọng thực sự của anh là được sáng mắt chứ không đơn thuần là mấy đồng xu, mấy cái bánh bố thí để sống qua ngày.
Nhìn vào cuộc sống của chúng ta, có khi nào thái độ của những người đó lại là thái độ của chính chúng ta. Chúng ta có cản trở mọi người đến với Chúa bởi những lời nói và thái độ thiếu tích cực. Chúng ta thiếu nhạy bén trước những nhu cầu của người khác như thiếu sự cảm thông, tha thứ, quan tâm, yêu thương hoặc có một thái độ trân trọng và lắng nghe họ.
Giữa đám đông ồn ào, những lời quát tháo, la lối, anh mù Batimê vẫn một lòng tin tưởng Đức Giêsu có thể giải thoát và chữa lành anh. Niềm tin của anh vượt lên trên mọi cản trở. Chính sự kiên trì, lòng tin vững mạnh và sự can đảm đã giúp anh gặp được Chúa và được Người chữa lành. Sự lắng nghe của Chúa là niềm hy vọng cho chúng ta xác tín rằng: Chúa luôn lắng nghe lời khẩn cầu của chúng và Ngài sẽ đáp lời.
Khi Đức Giêsu đã nghe thấy tiếng kêu của anh mù, Ngài đã bảo gọi anh đến. Lúc này, đám đông ấy lại tỏ thái độ nhẹ nhàng đối với anh: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Ngài gọi anh đấy” (Mc10,49). Tại sao những người ấy lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Có lẽ bởi lúc này, họ nghe thấy Chúa gọi anh mù, chỉ khi đặt ý bản thân vào ý Chúa, chúng ta mới có thể thay đổi cái nhìn và thái độ đối với tha nhân. Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta cũng có cái nhìn thiếu thiện cảm, những cái nhìn thiếu sự cảm thông, những cái nhìn xét đoán với người khác; Có lẽ ấy là lúc chúng ta chưa thực sự nhìn họ bằng con mắt của Chúa.
Khi anh mù nghe được những lời động viên, anh như được tiếp thêm niềm tin tưởng, hành động của anh trở nên dứt khoát, anh liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giêsu. Có lẽ đối với anh, chiếc áo choàng là tài sản quý giá nhất mà anh có, chiếc áo che chở anh khỏi cái lạnh, bảo vệ anh khỏi những luồng gió hoặc cái nắng chói chang đòi hủy hoại thân thể của anh. Anh đã vất lại cái áo choàng đồng nghĩa với việc vất lại tất cả vì anh tin Đức Giêsu sẽ đem lại cho anh một cuộc đời mới. Người sẽ giải thoát anh khỏi bóng tối của mù lòa và đưa anh vào ánh sáng. Anh biết rất rõ khát vọng thật sự của mình là gì và xin Chúa điều cần thiết nhất, có ý nghĩa nhất đối với anh “Xin cho tôi nhìn thấy được”. Xin một người điều gì là tin tưởng người đó có để cho, và anh mù có niềm tin mạnh mẽ vào Chúa. Trong cuộc sống, mỗi chúng ta có đang cầu xin Chúa những điều cần thiết nhất, những điều có ý nghĩa nhất? Chúng ta cần gì? Phải chăng là lợi lộc, lời khen tiếng chê, danh vọng, hơn thua, hay chúng ta đang cần tình yêu Chúa để bước theo Ngài trên con đường Ngài đã chọn riêng cho mỗi chúng ta, cần sức mạnh của Chúa để vượt thắng những khó khăn?
Khi đã được Chúa đáp lời, anh mù nhìn thấy được và tức khắc anh đi theo Người. Anh đã trở thành môn đệ của Chúa vì anh cảm nếm được tình yêu và lòng thương xót vô bờ của Người dành cho anh. Tình yêu ấy thôi thúc anh can đảm bước theo Người. Mỗi chúng ta cũng được mời gọi củng cố đức tin mỗi ngày, dám can đảm vất bỏ áo choàng là con người cũ, bước ra khỏi sự an toàn tạm bợ của chiếc áo choàng để tìm được sự an toàn vĩnh cửu nơi Chúa, thoát khỏi tình trạng ù lì để theo Chúa với con người mới, với kinh nghiệm cá vị về Ngài.
Lạy Chúa, trên con đường theo Chúa, chúng con còn lắm lúc chùn chân, yếu lòng, ngại bước theo vì thấy khó khăn và đau đớn. Chúng con còn ngần ngại vứt lại chiếc áo choàng cũ kĩ vì sợ hãi, lo lắng và chưa tin tưởng hoàn toàn vào bàn tay che chở của Chúa. Nguyện xin Chúa cho chúng con dám đặt trọn con người mình trong bàn tay Chúa, trong cách nhìn của Chúa. Xin cho chúng con có một niềm tin vững mạnh để chúng con dám can đảm bước theo Chúa trên con đường Ngài đi. Amen
Mary Nguyễn