Khoảnh khắc chạm đến uớc mơ
Ngày đăng: Tháng 4 7, 2022Đã 23 giờ rồi mà nhà Lan vẫn còn bật đèn sáng trưng. Bình thường thì giờ này là căn nhà nhỏ bé ấy đã chìm vào bóng tối, chỉ có ánh đèn le lói hắt ra từ căn phòng ngủ. Hôm nay thì khác, vẫn là bầu khí im lặng vốn có mỗi khi đêm về nhưng cả nhà Lan chưa ai đi ngủ cả. Dường như không ai cảm nhận được sự chuyển động của thời gian nữa, vì trong lòng họ đang bộn bề những suy nghĩ riêng tư. Ngày mai Lan sẽ rời xa gia đình để đi theo tiếng gọi của Tình Yêu, tiếng gọi đã theo Lan suốt mấy năm nay.
Ngoài phòng khách, bố Lan đang lặng lẽ đếm những đồng tiền lấy ra từ chiếc hộp nhỏ bé. Số tiền ấy ông đã cất giữ, với mục đích để lo cho tương lai của Lan. Hôm nay đã đến lúc ông phải dùng đến nó. Ông kẹp một nửa số tiền đó để riêng ra, số còn lại cẩn thận đặt lại vào chiếc hộp rồi cất đi. Mẹ Lan đang ngồi trên chiếc giường nhỏ nhắn của hai mẹ con. Trên khuôn mặt bà những giọt nước mắt cứ âm thầm chảy xuống ướt đẫm chiếc áo phông cũ kỹ. Bà phải rất cố gắng để không bật thành tiếng, vì luôn ủng hộ sự lựa chọn của Lan. Bà tin con gái bà sẽ được hạnh phúc khi bước đi trên con đường ấy.
Bà là một tín hữu đạo đức, hằng ước ao những đứa con của mình sẽ được phục vụ Thiên Chúa trong đời sống dâng hiến. Dù vậy, giờ đây chỉ cần nghĩ đến việc phải sống cách xa đứa con gái bé bỏng của mình, chỉ cần nghĩ đến việc sau đêm nay thôi là bà sẽ không còn được thấy Lan ngủ bình yên bên cạnh mình nữa, thì lòng bà lại ngổn ngang thương nhớ. Hơn nữa bà cũng lo lắng không biết Lan sẽ xoay sở thế nào khi đây là lần đầu tiên Lan xa nhà, liệu Lan có sống tự lập được không. Bỗng bà cảm thấy một chút hối tiếc khi nghĩ đến việc từ trước đến giờ bà đã quá nuông chiều con gái, đáng lẽ bà phải chuẩn bị cho con một tâm thế đủ vững chắc khi bước vào cuộc đời. Bà vẫn biết là ngày này sẽ đến nhưng bà không nghĩ nó lại đến một cách quá bất ngờ và sớm đến vậy, nó khiến bà cảm thấy hơi hụt hẫng…
Bên cạnh mẹ, Lan đang ngồi xếp những đồ cần thiết vào vali. Chiếc vali thật to nhưng đồ của Lan chẳng có gì cả. Vì mọi thứ diễn ra quá đột ngột, nên Lan chưa kịp chuẩn bị gì cho chuyến hành trình sắp tới của mình. Cũng giống như bố mẹ, trong lòng Lan đang lộn xộn một mớ suy nghĩ không đầu không đuôi. Từng dòng suy nghĩ cứ đến rồi đi như một cơn gió khiến Lan không xác định được mình đang nghĩ gì hay lo lắng gì. Nhìn lại tất cả những gì diễn ra từ tối đến giờ, Lan cứ ngỡ nó chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ, Lan thấy Dì gọi điện cho mình, nếu muốn ngày mai Dì sẽ sắp xếp để Lan vào Sài Gòn, tìm hiểu trong Hội dòng Mến Thánh Giá Tân Lập. Mặc dù chính Lan là người chia sẻ với Dì về ước mơ của mình, nhưng trước một yêu cầu bất ngờ như vậy, Lan hơi bối rối. Nhưng rồi có một sức mạnh vô hình nào đó đã thúc đẩy Lan, khiến Lan trả lời Dì một cách quả quyết rằng: “Dì đến xin bố mẹ cho con, nếu bố mẹ cho đi thì con sẽ đi.”
Và rồi cũng trong giấc mơ ấy, Lan thấy bố vui vẻ đồng ý lời đề nghị của Dì. Đến tận bây giờ Lan vẫn thắc mắc, không biết Dì đã nói gì mà bố Lan lại dễ dàng đồng ý như vậy. Vì trước đó cứ mỗi lần Lan ngỏ lời muốn vào miền Nam để tu, thì bố luôn phản đối. Không phải vì ông không muốn con gái trở thành nữ tu, nhưng vì đối với ông, Lan còn quá nhỏ bé và khờ khạo. Ông muốn Lan ở nhà thêm vài năm nữa, để chín chắn hơn khi quyết định ơn gọi của cuộc đời. Vậy mà hôm nay ông lại… Lan không biết lúc này mình đang mong điều gì, vừa vui khi được bố cho phép đi tu, vừa rất lo lắng và hồi hộp khi bước ra khỏi nhà, rời xa bố mẹ. Lan chưa chuẩn bị tinh thần. Hơn nữa, lúc này Lan đang nghĩ đến những đứa bạn thân của mình. Lúc tối còn vô tư đi chơi cùng nhau, vậy mà ngày mai sẽ không còn đứa bạn nào bên cạnh. Lan cũng chưa kịp báo cho bọn chúng biết về quyết định của mình, chúng nó sẽ giận, sẽ trách…
Sáu giờ sáng, chiếc xe khách từ từ lăn bánh ra khỏi bến xe, cứ thế nhanh chóng hòa vào làn xe đông đúc lao vút trên con đường lộ. Nó đang thực hiện một sứ mạng thật cao cả. Chở Lan đến với khoảng trời ước mơ, với lý tưởng mà Lan hằng ấp ủ bấy lâu. Trên chuyến xe ấy, giờ đây Lan có cảm giác như mình đang dần trở thành một cô gái trưởng thành hơn, vì đây chính là lúc mình tự quyết định chọn lựa bước đi cho cuộc đời. Lan đã phải tranh đấu thật nhiều với gia đình và với chính bản thân, để có được ngày hôm nay. Lan giống như một chú chim bé nhỏ, liều lĩnh thoát khỏi chiếc tổ ấm áp bao bọc nó bấy lâu nay, khỏi đôi cánh che chở an toàn của cha mẹ. Nó đang bay những đường bay đầu tiên còn nhiều vụng về, đôi khi bị chao đảo trước những cơn gió mạnh. Có chút gì đó… sợ sệt! hoang mang!… Nhưng lạ thay, sâu trong tâm hồn, nó thấy thật bình yên và hạnh phúc.
Tập Sinh Nguyễn Thương