Góp Phần Làm Ứng Nghiệm Lời Hứa Về Thời Thiên Sai (04.12.2024 Thứ Tư Tuần I Mùa Vọng)
Ngày đăng: Tháng mười hai 3, 2024Lời Chúa của Mùa Vọng tiếp tục giải thích lý do mong chờ Đấng Thiên Sai của dân Chúa trong thời Cựu Ước và của chúng ta trong mùa Phụng Vụ này. Sách Isaia lặp đi lặp lại về ‘NGÀY ẤY’: Ngày ấy các dân sẽ được đãi tiệc trên núi, với thịt béo rượu ngon; không còn khăn tang của chết chóc, không còn nước mắt của tủi nhục ê chề… Ngày ấy Chúa sẽ cứu dân, và dân sẽ hân hoan… Thánh vịnh 24 trao cùng âm hưởng ấy: “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi, trên đồng cỏ xanh rì, Ngài cho tôi nằm nghỉ… Chúa dọn ra cho tôi mâm cỗ… Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi hết mọi ngày trong cuộc đời…”
Câu chuyện trong Tin Mừng Mátthêu về hoạt động chữa lành và về việc Chúa Giêsu hoá bánh ra nhiều để nuôi dân như là sự ứng nghiệm lời tiên báo về thời Thiên Sai ấy. Cái ‘NGÀY ẤY’ trong Isaia đã trở thành hiện thực trong ‘ngày này’, khi Chúa Giêsu “lên ngồi trên núi; dân chúng lũ lượt đến cùng Người, đem theo kẻ câm, mù, què, liệt và nhiều người khác, và đặt họ dưới chân Người. Người đã chữa lành họ. Dân chúng kinh ngạc nhìn thấy kẻ câm nói được, người què bước đi, người đui lại thấy, và họ tôn vinh Thiên Chúa Israel”…
Hình ảnh ‘bữa tiệc trên núi’ được hiện thực với phép lạ hoá bánh nuôi dân rất ngoạn mục ở đây. Ta nhớ rằng cách đây hai mươi, ba mươi thế kỷ thì mối lo về cái ăn là một áp lực to lớn hơn rất nhiều so với thời đại văn minh của chúng ta hiện nay. Vì thế niềm vui được đãi tiệc là một niềm vui rất lớn! Đúng là Chúa nuôi tôi, tôi chẳng còn thiếu thốn chi – vì cả đám đông ăn no, mà “mảnh vụn còn lại người ta thu gom được bảy thúng đầy”!
Nhưng ta cần nhận ra, chỉ chừng ấy thì thật ra chưa ứng nghiệm những lời tiên báo về ‘NGÀY ẤY’ của thời Thiên Sai chi cả. Chữa bệnh ư? Chúa Giêsu chỉ chữa một số người ở Palestina trong thời gian sứ vụ ngắn ngủi ấy. Nuôi ăn ư? Chúa chỉ hoá bánh ra nhiều có hai lần để cho người ta ăn qua cơn đói. Ngày nay, ta hiểu rõ ràng trách nhiệm về an ninh y tế và lương thực thuộc về các chính phủ của các quốc gia – và ngay cả trong một thế giới văn minh kỹ thuật như hiện nay, vẫn còn những bản làng, những gia đình rất gần chúng ta nhưng đang tận cùng khốn khổ, thiếu ăn thiếu mặc, thiếu sự chăm sóc y tế tối thiểu… Nói chung, rất nhiều số phận tăm tối của người nghèo còn thua xa cả con chó con mèo của những người khá giả (ví dụ, xem video số 1320 của Kênh Tuấn Vỹ Nối kết Yêu thương, nhất là từ phút 18…).
Vậy thì, sự ứng nghiệm về thời Thiên Sai được tìm thấy ở đâu? Ở nơi ơn chữa lành toàn diện mà Chúa Giêsu đem lại – như Chúa nói với người bại liệt kia: “Tội anh đã được tha!”… Ở nơi lương thực sự sống đời đời là Lời Chúa và Thánh Thể… Nhưng ngay cả Lời Chúa và Thánh Thể của thời Thiên Sai (hiểu là kỷ nguyên bắt đầu với biến cố Chúa Giêsu trên mặt đất này) cũng chưa phải là sự hoàn thành dứt khoát công cuộc giải phóng và cứu độ. Tất cả vẫn chỉ mới được khai mạc thôi, để hướng đến sự hoàn thành chung cuộc trong Bữa Tiệc của Nước Trời.
Vì thế, Mùa Vọng của Phụng vụ nhắc ta ý thức toàn thể thời gian của Giáo hội – và toàn thể cuộc đời của mỗi người chúng ta trong đó – là một MÙA VỌNG! Chính chúng ta phải góp phần đưa lời hứa về thời Thiên Sai đến chỗ ứng nghiệm trọn vẹn, bằng cách liên can chính mình vào số phận của bao người khốn khổ về vật chất cũng như tinh thần. Có lẽ chúng ta không làm được những phép lạ ấn tượng như Chúa Giêsu thuở ấy… Nhưng mỗi một cử chỉ liên đới và chia sẻ cụ thể, dù nhỏ bé đến mấy, cũng là một ‘phép lạ’, theo nghĩa rằng nó là sự nối dài hành động của chính Chúa Giêsu.
Lm. Lê Công Đức