Của lễ của mẹ dâng Chúa
Ngày đăng: Tháng 5 7, 2022Mỗi năm đến ngày của mẹ, tôi thường nghĩ về những tâm tư của mẹ dành cho tôi trong ơn goi thánh hiến. Năm nay cũng thế, ngày của mẹ trùng vào Chúa Nhật Chúa Chiên Lành, cầu nguyện cho ơn thiên triệu, cảm xúc của tôi lại tràn về. Mẹ tôi từng nói với tôi “gia đình mình nghèo không có gì để dâng cho Chúa, con là của lễ mẹ dâng lên cho Chúa”, lời này vẫn luôn đi theo tôi trên hành trình theo Chúa, nhất là mỗi khi tôi gặp khó khăn hay nản lòng. Tôi phải sống xứng đáng là của lễ dâng cho Chúa.
Nhìn lại hành trình theo Chúa, phải khó khăn lắm tôi mới đi đến quyết định bước theo Chúa trong ơn gọi đời sống Thánh hiến. Với hoàn cảnh khó khăn của gia đình, ba mẹ tôi phải lao nhọc với đàn em nhỏ, tôi đã không dám tự quyết định rời gia đình để bước vào nhà Dòng. Tôi đã từ chối trở lại nhà dòng sau dịp tĩnh tâm. Nhưng lòng tôi vẫn thấy khắc khoải không yên, tôi đã tự nhủ rồi đây chắc chắn mình sẽ phải hối hận cho quyết định này. Nhưng khi nhận được lá thư của chị giáo thanh tuyển, hai điều làm tôi không thể cưỡng lại lời mời gọi này. Trong thư chị nói “mọi thứ Chúa đã chuẩn bị sẵn sàng để đón em” và “em đừng ích kỷ chỉ yêu có một người”. Tôi đã khóc khi đọc đi đọc lại hai câu này. Vậy là tôi quyết định nói với ba mẹ “con đi tu nhé”. Mẹ tôi cũng đã khóc khi đọc lá thư, ba tôi thì trầm ngâm, nhưng tôi biết ba mẹ cũng rất vui khi tôi quyết định đi tu.
Mẹ tôi cố gắng vay mượn để chuẩn bị mọi đồ dùng cá nhân cho tôi. Mẹ đã đưa tôi từ quê lên Sài gòn để vào nhà Dòng. Lúc này, lòng tôi rạo rực muốn nhanh được vào nhà Dòng. Tôi đã vô tư không để ý đến cảm nhận của mẹ, mẹ vẫn tỏ ra bình thản gửi gắm tôi cho chị giáo. Sau này tôi mới biết sau khi tôi đi, mẹ tôi đã khóc thật nhiều, tôi đã tự trách về sự vô tâm của mình. Thời điểm đó, phương tiện liên lạc còn khó khăn, thỉnh thoảng tôi nhận được điện thoại của mẹ gọi cho tôi. Cũng chỉ hỏi thăm qua loa, mẹ không dám nói chuyện nhiều sợ tôi bận học. Khi tôi gọi điện về thì mẹ lo tốn tiền điện thoại nên cũng chỉ nói những gì cần thiết.
Sau một năm được về thăm nhà, tôi mới có dịp tâm sự nhiều với mẹ mình. Tôi hào hứng kể cho mẹ nghe cuộc sống của tôi trong nhà Dòng. Mẹ cũng vui mừng khi thấy tôi thích ứng được nếp sống của đời tu. Và Mẹ không ngừng nhắc tôi chịu khó học hỏi, chịu khó cầu nguyện nhiều. Mẹ cười hiền nói với tôi “nhà mình nghèo, mẹ không có gì dâng cho Chúa hết, con là của lễ mẹ dâng lên cho Chúa, nên cố gắng đừng để Chúa buồn”. Tôi ngỡ ngàng khi nghe những lời này của mẹ, tôi không nghĩ mình lại trở nên quan trọng như vậy “tôi chính là của lễ dâng Chúa” với chút hãnh diện vì mình được chọn là của lễ của mẹ.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói này của mẹ tôi. Tôi là của lễ của mẹ, liệu tôi có xứng đáng không? Tôi phải làm gì để xứng đáng là của lễ dâng Chúa? Đời tu còn dài liệu tôi có mãi là của lễ để mẹ dâng cho Chúa không?
Câu nói của mẹ vẫn luôn theo tôi trong suốt hành trình dâng hiến. Những lúc nản lòng, thất vọng về bản thân, hay đi lạc hướng thì tôi lại nghĩ về mẹ, nhớ đến câu nói của mẹ “con là của lễ dâng Chúa”. Tôi lại có nghị lực để vươn lên, để vượt qua, cố gắng, xác định hướng đi cho mình. Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân phải sống sao để xứng đáng là của lễ của mẹ dâng lên Chúa.
Têrêsa Thanh Xuyên