Thiên Chúa Ưu Đãi Ta, Đến Mức Không Ưu Đãi Con Một Của Ngài! (11.8.2025 Thứ Hai Tuần XIX Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng 8 10, 2025Trang sách Đệ nhị luật hôm nay ôn lại lịch sử dân Chúa. Đó là một lịch sử của ân huệ, bắt đầu từ đặc ân được Chúa quyến luyến, chọn lựa, chăm sóc ngay từ thời cha ông họ. Để làm gì vậy? Để họ được hạnh phúc!…
Vì thế, Mô sê kêu gọi dân hãy cắt bì lòng dạ, đừng cứng cỏi nữa… hãy yêu mến, nâng đỡ những người yếu thế (cô nhi quả phụ, khách trọ ngoại kiều…), và hãy yêu mến phụng sự một mình Thiên Chúa, Đấng đã làm cho dân những điều trọng đại!
Thánh vịnh 147 vọng lại nhận thức và tâm tình ấy. “Giêrusalem hỡi, hãy ngợi khen Chúa… Đấng đã ban lời Ngài cho Gia cóp, ban thánh chỉ Ngài cho Israel – Ngài đã không làm cho dân tộc nào như thế, không công bố cho họ các huấn lệnh của Ngài!” ‘Ngợi khen’ trong tiếng Híp-ri hoàn toàn đồng nghĩa với ‘tạ ơn’. Tâm tình thứ nhất và xứng hợp nhất của người nhìn lại và nhận thấy ân ban dạt dào mà Chúa ưu ái dành cho mình, đó là tâm tình tạ ơn Chúa, đồng thời tự nhủ mình dành cả con người và cuộc sống để ngợi khen tán tụng Chúa đến muôn đời…
Câu chuyện tình yêu thương xót ấy của Thiên Chúa, và câu chuyện của dân Ngài trong đó, đã đi tới chỗ chính Thiên Chúa đích thân đến làm người giữa họ trong câu chuyện của Chúa Giêsu Kitô… Và thật là bi kịch khi Chúa Giêsu không được đồng bào của Người đón nhận. Họ nộp Người và giết Người, như lời Chúa Giêsu báo trước trong bài Tin Mừng hôm nay… Chính Chúa Giêsu cũng không giành quyền được ưu đãi khi chấp nhận nộp thuế Đền thờ… Ta thấy thật cảm động. Nhưng chưa hết đâu, câu chuyện của Thiên Chúa sẽ còn phát triển tới mức Thiên Chúa không dung tha, nhưng thí nộp chính Con của Ngài vì tất cả chúng ta. Để cứu đầy tớ, Ngài đã hy sinh Con Một của Ngài! Thật điên rồ, phải không? Thiên Chúa ‘quyến luyến’ và ưu đãi chúng ta đến cùng như vậy đó.
Vậy thì chúng ta sẽ nghĩ gì, làm gì, nếu không phải là lấy tình yêu đáp lại tình yêu. Yêu mến Chúa hết lòng, và phụng sự Chúa qua việc yêu thương nâng đỡ những anh chị em yếu thế xung quanh cuộc đời mình!
Lm. Lê Công Đức