Về Sống Và Chết: Suy Tư Tản Mạn Nhân Ngày Lễ Thánh Phêrô Và Thánh PhaoLô, Tông Đồ (29.06.2024 Thứ Bảy Tuần XII Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng 6 29, 2024Phê rô bị bắt bỏ tù trong cơn bách hại điên cuồng. Chính Hêrôđê vừa mới giết Giacôbê, anh của Gioan. Theo đó, số phận của Phê rô coi như xong. Chết tới nơi rồi! … Thế mà không ‘xong’! Chúa sai thiên thần đến giải thoát Phê rô cách kỳ diệu. Đọc truyện, ta thấy thiên thần điều động, dẫn dắt từng chút… còn Phê rô làm theo như người mộng du, không hề chủ động, ngay cả không có chi tiết nào cho thấy Phê rô muốn hoặc cầu xin sự giải thoát đó cả. Hội Thánh có cầu nguyện – chắc hẳn cầu nguyện xin Chúa cứu Phê rô – nhưng Phê rô thì phó thác mọi sự tuỳ ý Chúa thôi!
Tất cả điều nói trên giúp ta đọc hiểu loại chuyện giải thoát kiểu này. Không phải hễ ‘người của Chúa’ lâm nạn thì tất nhiên Chúa sẽ cứu bằng mọi giá. Bằng chứng là Giacôbê mới bị chém đó. Biết bao số phận tông đồ cũng tương tự. Còn Phê rô, ở đây được giải thoát, song cuối cùng cũng sẽ ‘xong’… khi bị treo ngược lên thập giá tại Rôma.
Như vậy, sự sống sự chết của người tông đồ tuỳ Chúa quyết định – sống hay chết, khi nào, ở đâu, cách nào… đều tuỳ Chúa. Phê rô được giải thoát lần này vì Chúa muốn thế, cho công cuộc của Chúa, chứ không phải tiên vàn cho sự sống còn của Phê rô. Người tông đồ xem cái chết ‘nhẹ tựa lông hồng’…
Kinh nghiệm của Phao lô cũng y như vậy – bộc lộ qua những dòng tâm sự vị Tông đồ này viết cho Ti mô thê: “Con thân mến, phần cha, cha đã già yếu, giờ ra đi của cha đã gần rồi. Cha đã chiến đấu trong trận chiến chính nghĩa, đã chạy đến cùng đường và đã giữ vững đức tin. Từ đây triều thiên công chính đã dành cho cha”… Phao lô đã sống hết mình, cho sứ mạng Chúa trao, giờ đây sẵn sàng ra đi nhẹ tênh… với xác tín ‘triều thiên công chính’ đang chờ đợi mình…
Cả chúng ta nữa, cũng được Phao lô mời gọi chia sẻ với ngài thái độ siêu thoát đối với đời tạm này và hướng vọng vĩnh cửu: “Trong ngày đó, Chúa là Ðấng phán xét chí công sẽ trao lại cho cha mũ triều thiên ấy, nhưng không phải cho cha mà thôi, mà còn cho những kẻ yêu mến trông đợi Người xuất hiện”.
Lùi về xa hơn trước đó… Khi tuyên xưng “Thầy là Đấng Kitô”, Phê rô cũng đang hàm ý về sự cứu thoát, bởi Đấng Kitô là Đấng cứu thoát. Và đây là sự cứu thoát đích đáng, trọn vẹn, chứ không chỉ là cứu khỏi tù khỏi chết tạm bợ một thời gian. Khi tuyên xưng Thầy là “Con Thiên Chúa Hằng Sống”, Phê rô đã phóng tầm nhìn của mình đến tận cảnh giới “hằng sống”, đó là nhìn xa nhất và trông rộng nhất rồi!
Đáp lại, Chúa Giêsu kêu gọi và trao sứ mạng cho Phê rô: “Anh là Ðá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được!” Hình ảnh “Đá” và khẳng định “cửa địa ngục không thắng được” ở đây gợi gì cho ta, nếu không phải dẫn ta vào một thực tại vĩnh cửu, trường tồn?
Lm. Lê Công Đức