Tự Kỷ Tâm Linh

Ngày đăng: Tháng tám 13, 2024

Sài Gòn những ngày cuối tháng 3,  những tia nắng ấm áp của mùa xuân đang dần trở nên gay gắt hơn- báo hiệu mùa hè sắp đến. Những tia nắng buổi sáng tinh nghịch len lỏi qua những tán lá rậm rạp ngoài sân trường, nó vượt qua cả tấm rào lưới bằng sắt và cuốn những hạt bụi lấp lánh vào dãy ghế xanh ngoài hành lang trường- nơi ấy có một người phụ nữ đang ngồi đợi chờ…

Chị chừng hơn 30 tuổi, nơi chị toát lên một vẻ đẹp dịu dàng đầy cuốn hút. Lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã lập tức bị vẻ đẹp của chị làm cho ấn tượng. Tôi nhớ lúc đó tôi đã có một suy nghĩ tinh nghịch là “chắc hẳn hồi trẻ chị đã làm cho nhiều chàng trai phải chao đảo và đau khổ lắm…”. Chị ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đối diện lớp học (đó là phòng học can thiệp sớm). Ánh mắt chị như mang một nỗi buồn sâu thẳm. Đôi mắt đượm buồn ấy dường như nói với tôi rằng chị đang rất mệt mỏi và đau khổ. Nhìn vào đôi mắt chị tôi có cảm tưởng như nó có thể tan biến bất cứ lúc nào. Thực ra trong suốt sáu tuần qua, hằng ngày tôi vẫn thường xuyên phải đối diện với những cặp mắt giống như vậy của biết bao phụ huynh khi họ đưa con đến học ở ngôi trường này- nơi tôi đang là một giáo sinh thực tập. Tôi thường rất sợ phải đối diện với những cặp mắt ấy vì nó khiến tôi cảm thấy bối rối, tôi không biết phải nói chuyện với những con người ấy như thế nào để tránh động đến những vết thương luôn sẵn sàng rỉ máu của họ. Thế nhưng không hiểu vì sao hôm đó khi nhìn thấy chị tôi lại rất muốn lại gần bên chị, tôi muốn hiểu và muốn là người sẻ chia với những khổ tâm của chị. Có một điều gì đó trong tâm tôi mách bảo rằng, chị đang rất cô đơn. Đang khi tôi lúng túng không biết phải làm gì thì đó chị nhìn về phía tôi, chị chào tôi bằng một nụ cười không quá tươi nhưng thật dịu dàng. Nụ cười ấy cho tôi biết chị là một người cởi mở, dễ gần.

– Em mới về dạy ở đây phải không?

Câu hỏi ấy của chị đã mở đầu cho cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tôi khẽ cười và trả lời câu hỏi của chị:

– Em đến đây để thực tập.

– Tại sao em lại chọn nghề này? Cực lắm đấy.

Trước câu hỏi bất ngờ ấy, tôi chỉ biết im lặng. Tôi phải trả lời làm sao cho chị hiểu đây? Chẳng lẽ tôi sẽ nói đó là duyên định, liệu chị có tin không? Thấy tôi im lặng, chị lại tiếp tục nói:

– Con chị đấy. Thằng bé đẹp trai đúng không?

Nhìn theo hướng mắt của chị, tôi thấy một cậu bé đang chơi với cô Minh trong phòng can thiệp sớm. Thằng nhỏ nhìn thật khôi ngô và xinh xắn. Tôi đang định hỏi xem đứa bé có vấn đề gì mà phải học can thiệp ở đây thì chị đã cởi bỏ thắc mắc ấy trong tôi:

– Con trai chị bị tự kỷ…

Tôi nhìn vào mắt chị như muốn thể hiện sự cảm thông của mình. Mặc dù tôi không phải là một bà mẹ, tôi cũng không có một đứa em bị tự kỷ, nhưng là một giáo viên giáo dục đặc biệt, tôi biết đó là một nỗi đau quá lớn cho cuộc đời chị và cho cả gia đình chị. Dường như hiểu được những suy nghĩ trong tôi, chị đã tâm sự tất cả nỗi lòng của mình:

– Nhiều khi chị cứ ước, giá như ông trời cho con chị bị câm bị điếc thì có lẽ chị cũng đỡ đau khổ hơn. Chứ sao lại cho nó biết nói chứ. Thật là ông trời đã quá tàn nhẫn với chị.

Tôi chưa thực sự hiểu những gì chị chị nói, tôi nhìn sâu vào đôi mắt chị để tìm kiếm câu trả lời.

– Quê chị ở miền Tây, sáu năm trước, chị lấy chồng và hai vợ chồng chị quyết định chuyển lên Sài Gòn lập nghiệp. Một năm sau bé Bi (tên con trai chị) ra đời trong niềm hạnh phúc vỡ òa của cả hai vợ chồng. Từ ngày chị sinh con, anh ấy rất vui và luôn dành thời gian chăm sóc hai mẹ con. Vợ chồng chị luôn nhắc nhở nhau rằng dù thế nào cũng phải cho con có một tuổi thơ thực sự ý nghĩa. Chị bắt đầu có cảm giác bất an từ khi con trai được 3 tháng tuổi. Thằng nhỏ rất ít khi khóc, lại càng chẳng mấy khi cười dù người ta nựng nịu và cười với bé. Hơn nữa bé Bi luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi chị ôm bé vào lòng, thậm chí bé còn khóc thét lên như thể chị đã làm điều gì khiến bé đau đớn lắm. Những lúc ấy, chị phải đặt bé xuống giường, bé hết khóc và lại nằm yên như không có chuyện gì xảy ra. Hồi ấy, chị chưa biết gì về căn bệnh của bé nên cảm thấy vô cùng bất lực, chị không biết vì sao con chị lại như vậy, chẳng lẽ mới 3 tháng tuổi mà bé đã biết ghét chị sao, mà chị là mẹ của bé cơ mà, chị vô cùng yêu bé, chị đã làm gì sai khi chăm sóc bé chứ. Nhưng rồi chị nhận ra, không phải bé ghét chị bởi vì với tất cả mọi người bé đều có phản ứng như vậy, cho dù đó là ông bà nội, ngoại hay là bố của Bi. Tất cả họ đều rất yêu Bi, nhưng Bi lại chẳng muốn bất kỳ ai tiếp xúc với mình, bé chỉ thích nằm một mình trong nôi. Nhưng lúc ấy vợ chồng chị vẫn cứ tự an ủi nhau rằng có lẽ do bé còn nhỏ nên mới thế, chỉ cần quan tâm đến bé hơn chắc ít lâu nữa khi bé lớn hơn một chút thì sẽ không còn tình trạng đó nữa.

Nói đến đây, chị dừng lại, ánh mắt chị nhìn xa xăm, tâm trí chị như đi về một thời ký ức đầy ám ảnh. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của chị, tôi muốn nói chị dừng lại nếu như việc nhớ về quá khứ làm cho chị đau đớn đến thế.

– Bi được chẩn đoán là mắc chứng rối loạn phổ tự kỷ khi bé lên một tuổi. Bé vẫn phát triển, biết đi, biết nói như những trẻ bình thường khác. Bé biết đi nhưng mà cách đi của bé lạ lắm, Bi không đi bằng cả bàn chân mà luôn chỉ đi trên 5 đầu ngón chân. Nhìn con đi như vậy, chị sợ bé đau, chị muốn tập cho bé đi bình thường nhưng bé luôn từ chối bằng việc la hét hoặc đập đầu vào tường. Nhưng điều làm chị đau lòng nhất là mặc dù Bi biết nói nhưng chẳng bao giờ Bi nói chuyện với bố mẹ hay bất kỳ ai. Chỉ khi có một mình Bi với những món đồ chơi thì chị mới nghe thấy Bi nói chuyện, nhưng cứ hễ thấy chị lại gần là Bi lại im bặt. Bi chỉ thích ở một mình trong thế giới kỳ bí của bé, Bi không muốn để bất kỳ ai kể cả chị đi vào thế giới ấy. Khi cần chị giúp đỡ điều gì Bi không nói mà chỉ kéo áo chị và lôi về phía có thứ bé muốn lấy hoặc la hét để báo cho chị biết. Thậm chí có những khi bé cứ cố làm một việc gì đó thật đơn giản nhưng lại là điều rất khó khăn với bé. Bé không làm được, chị lại gần để làm giúp bé thì bé lại khóc thét lên giống như không muốn chị can thiệp vào. Suốt mấy năm qua, trái tim của chị chưa một phút giây nào không cảm thấy quặn đau. Chị đau khi thấy con ở ngay bên cạnh mà chị không thể chạm tới, chị đau khi thấy con tự hành hạ bản thân mình, chị đau khi thấy con không bao giờ nhìn chị và không bao giờ nói chuyện với chị, chị đau khi con gần như không nhận ra sự hiện diện và tình yêu của chị dành cho bé. Nhiều đêm thao thức trong buồn phiền chị nghĩ chị đã làm gì sai mà ông trời lại trừng phạt chị tàn nhẫn như vậy. Nếu muốn trừng phạt chị sao không để chị chết đi mà lại để chị sống không bằng chết như vậy.

Lúc này chị đã không thể ngăn được cảm xúc của mình nữa, chị đã để cho những giọt nước mắt được tự do lăn dài trên đôi gò má. Tôi lấy khăn giấy trong túi ra và đưa cho chị, tôi hỏi chị:

– Thế còn chồng chị thì sao?

Thực sự tôi không biết lúc đó tôi nghĩ gì mà lại hỏi như vậy. Khi hỏi xong tôi bỗng cảm thấy hối hận vì có thể câu hỏi của tôi sẽ khơi gợi một vết thương khác của chị. Tôi nghĩ vậy là vì tôi đã gặp không ít gia đình khi con có vấn đề thì không khí gia đình trở nên vô cùng căng thẳng. Nhưng rồi tôi thở phào nhẹ nhõm khi chị trả lời câu hỏi của tôi:

– Anh ấy chính là động lực duy nhất giúp chị can đảm sống tiếp cho đến bây giờ. Từ khi thấy Bi có tình trạng như vậy, ông bà nội và mọi người đổ dồn mọi tội lỗi cho chị, họ nghĩ rằng do chị không quan tâm đến con nên nó mới trở lên như vậy. Mặc dù chị đã cố giải thích nhưng mọi lời chị nói ra đều bị coi là những lời bào chữa cho lỗi lầm của chị. Chỉ có chồng chị là từ đầu tới cuối vẫn luôn bênh vực và an ủi chị, khích lệ chị cùng anh đối diện với những khó khăn của cuộc sống. Chị thực sự rất cảm ơn anh ấy. Bây giờ nếu như có một điều ước chị ước con chị được như những đứa trẻ bình thường, gia đình chị được hạnh phúc…

Nói xong câu ấy chị bỗng đổi hẳn thái độ của mình khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ. Chị hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười thật tươi và nói:

– Nhưng mà điều ước sẽ mãi chỉ là điều ước thôi. Vậy thì chị sẽ không ước nữa, từ nay chị sẽ học cách để hiểu được con trai chị, chị sẽ yêu con với tất cả những gì hiện tại của bé. Dù sao thì Bi cũng chính là món quà mà ông trời đã ban tặng cho vợ chồng chị. Từ giờ chị sẽ không bắt Bi phải hòa nhập với thế giới này vì nó không thuộc về bé, nhưng chị sẽ để bé được tự do sống trong thế giới của mình, chị sẽ cùng đi với bé và chị tin một ngày nào đó bé sẽ cho chị cùng bé bước vào thế giới ấy.

Chị nhanh nhẹn lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt khi thấy cô Minh dắt bé về phía chị. Tiết học của bé đã kết thúc. Chị đón lấy và hôn lên trán Bi nụ hôn của một thứ tình yêu vô điều kiện. Còn tôi lúc ấy lặng lẽ đứng nhìn sự thờ ơ của Bi trước tình cảm của mẹ. Cũng giống như chị, tôi thực sự mong muốn Bi có thể cảm nhận được tình yêu của chị. Chị chào cô Minh rồi quay sang chào tôi và dắt con ra về.

Từ trên lầu nhìn xuống tôi cứ mãi dõi theo bóng dáng của hai mẹ con đang tiến dần về phía cổng trường. Tôi thầm cầu chúc những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với gia đình chị trong những đọan đường phía trước của cuộc đời. Dẫu còn nhiều khó khăn đang chờ nhưng tôi mong chị có thể vượt qua tất cả.

Sau 2 tiếng ngồi miệt mài trên máy tính để lập giáo án dạy học cho buổi học ngày mai, tôi vươn vai đầy phấn khởi, cuối cùng tôi cũng làm xong. Bây giờ tất cả những gì tôi nghĩ đến đó là một giấc ngủ thật ngon trên chiếc giường yêu quý của mình. Tôi bước lẹ chân về hướng phòng ngủ. Nhưng rồi đôi chân tôi dừng lại trước cửa “nhà nguyện”. Từ bên ngoài tôi chỉ còn thấy được ánh sáng mờ ảo quen thuộc của bóng đèn vàng nhỏ bé. Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình, lòng thầm nghĩ “đã 10h30 rồi sao, nhanh thật đấy. Chắc bây giờ không còn chị nào ở trong đó với Cha đâu”. Rồi tôi hững hờ tính bước tiếp về phòng ngủ. Nhưng ngay lúc ấy câu chuyện của chị lúc sáng bỗng làm tôi khựng lại. “Chị đau khi thấy con ở ngay bên cạnh mà chị không thể chạm tới… chị đau khi con gần như không nhận ra sự hiện diện và tình yêu của chị dành cho bé.” Không hiểu sao câu nói ấy cứ liên tục dội vào tâm trí tôi, tôi cảm nhận như có một mũi kim đâm sâu vào trái tim của mình. Lúc này từng lời nói của chị, hình ảnh của chị làm tôi nhớ đến Cha, lòng tôi xao xuyến khi nghĩ về tình yêu mà Người dành cho tôi.

Tôi có một người Cha luôn rất yêu thương tôi. Người đã dành cho cuộc đời tôi tất cả những gì là tốt đẹp nhất. Người cho tôi sự sống, cho tôi niềm vui…Thậm chí Người còn sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu lấy tôi, “để cho tôi được sống và được sống dồi dào”. Người đã – đang và sẽ còn mãi yêu tôi bằng một tình yêu vô điều kiện. Còn tôi. Tôi cũng đã từng yêu Cha với trọn vẹn con tim nhỏ bé của mình. Nhớ hồi nhỏ, tôi rất thích được ở bên Cha, tôi thích được cùng nói chuyện, cùng chơi đùa và cùng học tập với Cha, tôi thấy hạnh phúc khi tôi được ở bất kỳ nơi nào có Cha, tôi thích được nhìn ngắm Cha, thích chiêm ngưỡng Tôn nhan diệu vời của Cha… Những lúc ở bên Cha tôi thường líu lo kể cho Cha nghe đủ mọi chuyện trên đời. Đáp lại tôi, Cha chỉ lặng im lắng nghe, Cha không nói nhiều nhưng Người thường nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và ấm áp. Cha cũng chưa bao giờ ôm lấy tôi như những người bố khác thường làm cho con của họ. Thế nhưng tôi biết Cha thực sự thấu hiểu và chia sẻ với tôi mọi điều tôi tâm sự bởi vì ở bên Cha tôi luôn cảm nhận một sự vui tươi và bình an nơi sâu thẳm tâm hồn, tôi nghe thấy tiếng gõ nhịp yêu thương của trái tim Cha. Vì vậy mà tôi yêu cái sự im lặng dễ thương ấy, tôi yêu ánh mắt dịu dàng Cha nhìn tôi và tôi yêu cái cách Cha hiện diện trong cuộc đời tôi- không ồn ào, không hiện hữu nhưng Người luôn ở đó – bên cạnh tôi. Ở bên Cha, tôi không phải buồn sầu, không phải sợ sệt và tôi luôn tin rằng không có hiểm nguy nào có thể đến gần tôi. Hồi ấy cứ mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, tôi lại thầm nói ” Lạy Cha con tín thác mọi sự trong tay Cha” và thế là tôi cứ vô tư mà sống, mà đối diện với mọi thử thách tôi gặp trên đường. Bước chân của tôi luôn thật nhẹ nhàng và vững chãi vì tôi biết có Cha đang song hành với tôi, Cha sẽ không ngần ngại bồng tôi lên những khi tôi mệt mỏi và muốn quỵ ngã. Vâng tôi đã từng yêu mọi thứ thuộc về Cha, kể cả những vết thương, những lỗ đinh rướm máu đến ghê sợ nơi bàn tay, bàn chân và cạnh sườn của Cha, tôi yêu cả chiếc vòng gai mà kẻ thù đã đội lên đầu Cha. Đối với người ngoài, những điều đó như một sỉ nhục cho Con Người, nhưng đối với tôi đó chính là dấu ấn của một tình yêu bất diệt bởi tôi biết những vết thương ấy xuất hiện trên Thân Thể Người là vì tôi. Tôi yêu Người- Cha của tôi!

Thế nhưng mọi thứ bỗng đổi thay kể từ khi tôi lớn. Giờ đây, tôi đã là một thiếu nữ, tôi đã tạm biệt cái thời thơ ấu ngây thơ trong sáng ấy để bước qua cánh cửa cuộc đời. Tôi học cao hơn, có nhiều bạn bè hơn, tôi phải bận rộn hơn với công việc học tập của mình, tôi phải đối diện nhiều hơn với những mặt khác nhau của cuộc sống và nhất là tôi có nhiều hơn những kế hoạch, dự định về một tương lai tươi đẹp (theo cái định nghĩa của riêng tôi). Chính khi tôi ý thức mình đã lớn cũng là lúc tôi có cái nhìn khác về Cha, tình cảm tôi dành cho Cha cũng không còn như xưa nữa. Thực ra, chính tôi luôn thấy một sự mơ hồ trong tâm hồn, tôi biết rằng mình đã đổi khác, nhưng tôi không biết rõ cái khác ấy đến từ đâu và nó như thế nào. Tôi vẫn đang ở trong căn nhà thân thương của hai Cha con, mỗi ngày tôi vẫn đến gặp Cha và nói với Cha rằng tôi yêu Người như thói quen tôi vẫn làm từ nhỏ. Nhìn bên ngoài thì chẳng thấy có gì khác nơi tôi cả, nhưng tận sâu trong lòng tôi biết tôi đã không còn là tôi của ngày nào nữa rồi. Tôi vẫn đến gặp Cha hàng ngày thế nhưng những lắng lo và bộn bề của cuộc sống khiến tôi nghĩ dành quá nhiều thời gian bên Cha sẽ làm uổng phí của tôi nhiều điều, mỗi ngày tôi lại rút ngắn của Cha một khoảng thời gian. Cứ như thế cho đến khi tôi không thể ngồi lâu bên Người như trước nữa, chỉ vài phút ngồi bên Cha mà tôi thấy nó dài lê thê, tôi cảm thấy mệt mỏi và tôi ngồi bên Ngài như một sự miễn cưỡng. Nếu như trước đây tôi vô tư nói với Cha về mọi chuyện thì giờ đây hầu hết những cuộc nói chuyện của tôi với Cha là những lời than phiền, trách móc về những khó khăn, đau khổ mà tôi phải hứng chịu và đôi khi là xin xỏ một thứ gì đó cho bản thân mình. Tôi vẫn tin là Cha có thể thấu suốt tâm can tôi nhưng bây giờ việc đó lại là điều khiến tôi băn khoăn và khó chịu. Tôi muốn giữ lại một điều gì đó cho riêng mình. Tôi muốn đòi cho mình một chút tự do để tôi có thể thoải mái làm theo những gì mình thích mà không sợ bị Cha nói cho biết rằng điều đó là sai trái. Tôi biết chúng sai trái nhưng tôi vẫn muốn làm và tôi sẽ không thể tự do làm chúng được nếu như có Cha bên cạnh. Tôi yêu cái thứ tự do mà tôi biết chính nó đang giết chết tôi, tôi yêu nó vì nó cho tôi được sống trong cái niềm vui của sự ích kỷ và nhỏ nhen của riêng mình… Không biết từ lúc nào tôi thích việc rút lui vào thế giới chỉ có mình tôi, ở trong ây tôi yên tâm khi nghĩ mình có thể tránh được cái nhìn của Cha. Mới ngày nào ánh mắt dịu dàng, ấm áp ấy là sự an ủi là niềm vui của tôi nhưng giờ đây vì quá yêu mình, ánh mắt ấy bỗng trở thành ánh mắt của sự dò xét, của nhắc nhở và tôi khó chịu khi phải đối diện với ánh mắt ấy, tôi sợ cái cách Người nhìn thấu suốt vào tâm hồn tôi, tôi có cảm giác mình bị bóc trần trụi trước mặt Cha của mình. Tôi đã quá yêu bản thân mình rồi, yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời, hơn bất kỳ ai kể cả Cha. Bất chợt tôi nhận ra, tôi thật giống với Bi- con trai của người phụ nữ ấy. Cũng giống như Bi, tôi chỉ thích đơn độc một mình trong cái thế giới riêng tư tôi tự tạo ra. Tôi có đôi tai nghe được bình thường nhưng tôi lại thường làm ngơ trước những tiếng nói dịu êm nhưng đầy mãnh liệt của Cha. Tôi thường giả câm khi ngồi bên Cha nhưng lại thấy thích thú khi được nói chuyện với những thứ đồ vật mà Cha đã cho tôi. Và nhất là tôi sợ khi biết Cha đang nhìn tôi, sợ khi biết Cha muốn đụng chạm đến tôi, tôi biết khi ấy tôi sẽ bị Cha chữa lành. Tôi sợ và tôi tránh né sự yêu thương trìu mến mà Cha dành cho tôi, tôi muốn cứ mãi được sống với bệnh tật của mình- thứ bệnh hoạn khiến tôi đau đớn nhưng cũng cho tôi cảm giác đê mê khi sống trong ảo mộng về bản thân. Tôi biết, tôi biết rất rõ đó là một thứ thuốc phiện nguy hiểm có thể giết chết tôi nhưng tôi vẫn tự nguyện níu giữ nó lại bên mình vì chỉ khi sống với nó tôi mới được yêu mình theo cách tôi muốn. Nếu tôi để cho Người được tự do chạm đến tôi thì tôi sẽ không thể tự do sống cùng những thứ thụ tạo đang lôi quấn và làm cho tôi vui vẻ như bây giờ nữa. Vì vậy mà tôi vùng vẫy, tôi la hét hết sức để đuổi Cha ra khỏi cuộc đời của tôi…

Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc tôi đã bị mắc chứng “Tự kỷ tâm linh”. Vốn dĩ chứng tự kỷ thể xác đến với những đứa trẻ từ khi chúng còn rất bé (dưới 3 tuổi). Điều đó có nghĩa là những người lớn như tôi sẽ không có nguy cơ bị mắc phải. Thế nhưng tự kỷ tâm linh thì lại không từ bất kỳ ai, nó có thể đến viếng thăm ta vào bất kỳ lúc nào mà ta mời chúng đến… Một khác biệt thật lớn nữa đó là những người bị tự kỷ thể xác thì họ thực sự không ý thức được về bệnh của mình, họ không muốn bị như vậy. Tôi đoan chắc rằng, những đứa trẻ như Bi nếu có được một chút ý thức về những gì đang diễn ra với chúng thì chúng sẽ muốn được là một người bình thường để được đáp trả lại tình yêu của ba mẹ. Còn những người bị Tự kỷ tâm linh như tôi – ý thức được những nguy hiểm đang xảy đến với mình nhưng lại thích được sống cùng nó. Tôi biết Cha yêu tôi nhiều thế nào, biết Cha đang phải đau khổ nhiều ra sao nhưng tôi vẫn nhẫn tâm đối xử với ông như vậy. Lúc này nhớ đến những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt người phụ nữ tôi gặp buổi sáng, lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi đau khôn xiết vì tôi tin rằng Cha tôi còn đau đớn gấp ngàn lần người mẹ đáng thương ấy. Tôi biết Người đã không giây phút nào không khóc vì tôi nhưng những giọt nước mắt ấy Người đã làm chúng chảy ngược vào trong quả tim nát tan của Người, để rồi chúng được biến thành những dòng máu và nước chảy ra để gột rửa tôi, làm cho tôi được sạch và được sống.

Tôi như chết lặng trước những cảm nghiệm của mình trong giây phút ấy. Tôi nghĩ rằng tôi đã khóc rất nhiều trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi vì tôi biết mình rất dễ xúc động và hay mít ướt. Tôi vội đưa tay lần sờ vào đôi mắt nhỏ xinh, sao lạ quá mắt tôi vẫn ráo khô, tôi nghĩ thầm không biết từ lúc nào mà mình lại cứng lòng đến thế. Thực sự lúc ấy tôi đã không khóc nhưng tôi cảm nhận một luồng gió mát thổi vào tâm hồn tôi. Nó không phải là một cơn gió đến từ thiên nhiên nhưng là sự dịu mát diệu vời của Thần Khí đến với tôi. Không hiểu sao lòng tôi rạo rực một niềm vui khôn tả. Tôi nhẹ bước vào nhà nguyện. Tôi thấy Cha vẫn đứng lặng yên trên cây Thánh Giá, đôi tay Người vẫn dang rộng và Người đang nhìn tôi, ánh mắt đợi chờ. Tôi lại gần hôn lên đôi bàn chân thơm ngát của Cha và khẽ nói “Cha ơi, nay con trở về cùng Cha. Con đã đắc tội với Cha, con không đáng là con Cha nữa nhưng xin cho con được làm một nô lệ trong trái tim xót thương vô bờ của Cha”.

          Đi về phòng ngủ, tôi thấy lòng mình thật bình an. Hôm nay, bầu trời đêm mới đẹp biết bao!…

Nguyễn Thương



Bài viết khác

Mừng Kính Các Thánh Nam Nữ

Ngày 1 tháng 11 hằng năm, Giáo Hội mừng kính trọng thể các thánh nam nữ vinh hiển ở trên trời. Các ngài đã phải đi qua mầu nhiệm thập giá Ðức Kitô. Chính cuộc sống kết hợp với Ðức Kitô đã tôi luyện các ngài thành những tâm hồn trong trắng thánh thiện. Mừng […]


Chút Cảm Nhận…

Cũng như bao lần được đi thăm viếng, tôi cùng chị em bon bon qua những chặng đường đầy ánh nắng và sự ồn ào của đoàn người đông đúc để đến thăm một mái ấm mà tôi chưa một lần đến. Quãng đường không dài nhưng cũng đủ để tôi tự đặt cho mình […]


Mẹ Và Chuỗi Mân Côi

Là người Công giáo, chúng ta thật hạnh phúc vì có Mẹ Maria, Người Mẹ được ban nhưng không cho nhân loại qua Chúa Giê-su Ki-tô. Nhờ Anh Cả Giê-su, chúng ta minh nhiên trở thành con của Mẹ, Người Mẹ Vĩ Đại nhất trần gian. Thiên Đàng! Ai cũng ước mơ Đường nào dẫn […]


Tiếng Gọi…

Vừa kết thúc phổ thông trung học, tôi có nhiều kế hoạch về những cuộc hành trình, tham quan và bao ước mơ hoài bão của tuổi trẻ thật sống động. Nhưng lạ thay, nơi tôi đã đặt chân đến thật khác lạ so với những kế hoạch ban đầu. Bởi đã có một ý […]


Điều Cao Cả

“Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi Biết bao điều cao cả” (Lc 1, 49) Nơi Mẹ Maria, Thiên Chúa đã làm biết bao điều cao cả, lạ lùng mà trí khôn nhân loại không thể hiểu hết. Đặc biệt với đặc ân “Hồn xác về trời”- một đặc ân cao quý mà Thiên Chúa […]


Nụ Cười Tuổi Cao Niên

“Tuổi già không phải là sự thất bại mà là sự trưởng thành về tâm hồn, kinh nghiệm và sự hiểu biết về cuộc sống mà không phải ai cũng đạt được.”


Khoa Học – Đức Tin

Rằng có một Đấng Toàn Năng Dựng nên vũ trụ và hằng chở che. Khoa học chăm chú lắng nghe Lòng thầm nể phục say mê Vị Thần.


Cuộc Hẹn Cuối Ngày

Lặng và lắng trong từng hơi thở, con cảm nhận được Chúa đang ở trong từng hơi thở của con, Thần Khí của Ngài sống trong con, để con được sống với Ngài và cùng Ngài sống với tha nhân. Trong lặng và lắng, con biết trân trọng những khoảnh khắc chị em được ngồi bên nhau. Và cũng là lúc để con cảm nhận được rằng mỗi giây phút đều là hồng ân và con cần sự hiện diện của Ngài. Bởi vì “Không có Thầy anh em chẳng làm được chi” (Ga 15,5).


Đánh Đổi Để Có Chúa Là Tất Cả

Với tình yêu của Chúa, nhìn lại bản thân, tôi có thật sự khao khát tìm kiếm Thiên Chúa? Tôi có diễn tả tình yêu của mình với Thiên Chúa trong cuộc sống ngang qua công việc bổn phận hằng ngày không?          


Ngày Của Mẹ

Trong hành trình làm người có rất nhiều người đi qua cuộc đời ta và giúp ta lớn lên mỗi ngày như thầy cô, bạn bè… nhưng có một người luôn đồng hành và dõi theo ta trong mọi biến cố của cuộc sống, đó chính là tình yêu và trái tim của người mẹ. […]


Mục Tử Và Đàn Chiên

Mục tử nhân lành Giêsu Hy sinh mạng sống vì đoàn chiên yêu Đồng xanh tươi mát phì nhiêu Ngài dắt chiên đến nghỉ ngơi sớm chiều. Làm thuê sẽ không dám liều Kẻ thù tiến đến bỏ chiên cứu mình. Ta là Mục Tử tốt lành Chăm sóc chiên nhỏ dẫn đàn chiên to […]