Tìm về bên Chúa
Ngày đăng: Tháng sáu 4, 2022“Tôi đi tìm tôi giữa cuộc đời, tìm những ước mơ hy vọng. Tôi đi tìm tôi giữ những xao động, những khát khao cuộc đời”
Lời bài hát trên là cảm nghiệm của một chàng thanh niên. Chàng đã từng rong ruổi giữa cuộc đời để tìm kiếm chính mình. Chàng nghĩ rằng cùng đích cuộc sống nằm ở những ước mơ, những hy vọng đang bừng cháy trong tâm hồn. Khi đạt được những điều ấy là chàng được là chính mình. Bước chân ra đi, chàng đặt mình vào dòng chảy sôi động của cuộc sống. Chàng tìm kiếm bản thân trong cái guồng xoay vội vã của cuộc đời, chạy theo tiếng gọi của đam mê của tuổi trẻ, của danh vọng, quyền lực, của tất cả những gì thuộc về trần gian. Chúng ta không biết chàng đã vất vả thế nào, đã phải đánh đổi những gì để đạt được điều mình mong muốn. Thế nhưng ta chỉ biết rằng khúc ca của chàng tiếp tục vang lên như thế này: “Qua mái đầu xanh nghĩ suy lại, đẹp nhất phút giây mình đang có, cuối con đường đó nơi ánh sáng chiếu soi, tôi tìm được chính tôi. Tìm về bên Chúa con quên hết lắng lo cuộc đời, muộn phiền lo âu như tan biến qua nỗi đau phận người.”
Thế đấy, cuối cùng chàng nhận ra chỉ trong Chúa, chàng mới có được niềm vui, hạnh phúc và sự bình an đích thực. Trong tình yêu của Chúa, chàng đã nhận được thứ mà bấy lâu chàng tìm kiếm. Đó là chính bản thân, chính con người chàng. Ấy vậy mà trước kia, khi còn bên Chúa chàng lại không biết điều ấy, từ nơi Chúa chàng đã bỏ ra đi. Để rồi giờ đây khi sự thật được hé lộ, khi con tim cảm nhận được rằng nó đã đánh mất một thứ gì thật vô giá thì cũng là lúc chàng quyết định đứng lên, bỏ lại sau lưng những thứ đang nắm giữ để trở về bên Chúa, trở về sống trong Trái tim tình yêu của Người.
Kinh nghiệm ấy của tác giả phải chăng cũng giúp ta hiểu được phần nào tâm trạng của người con trong bài tin mừng của Thánh Luca hôm nay. Dụ ngôn người Cha nhân hậu này được Chúa Giêsu mở đầu bằng lời đề nghị của người con thứ: “Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng”. Chúng ta không hề biết cuộc sống trước kia của anh như thế nào và cũng không biết lý do vì sao anh lại muốn cha mình chia tài sản cho mình dù anh biết rằng hành động ấy có thể bị người đời cho là bất hiếu. Vậy động lực nào thúc bách anh nói ra nguyện vọng của mình? Chúng ta thử đặt mình vào vị trí của anh. Cùng hình dung, tưởng tượng cuộc sống của anh ta để có thể trải nghiệm phần nào diễn biến tâm trạng của anh ta trong thời gian ấy.
Trước tiên, kinh thánh cho ta biết anh sinh ra trong gia đình rất giàu có. Cha của anh rất mực yêu thương, chăm sóc và nuông chiều anh. Có vẻ như chỉ cần anh muốn gì là ông đều đáp ứng hết. Thế nên ông mới sẵn sàng chia nửa tài sản của mình cho anh như anh ta đã yêu cầu mà không hề gạn hỏi lý do, không một trách móc… Hơn nữa, cha anh cũng là một ông chủ tốt bụng, đầy lòng thương những người làm công cho ông. Anh cũng có một người anh có vẻ như rất mực thước, siêng năng, ngoan ngoãn…Anh đã có một cuộc sống mà bao người mơ ước.
Ta tự hỏi vậy tại sao anh lại muốn bỏ nhà ra đi? Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó, giữa nhịp sống quen thuộc, trong bầu khí an toàn, được yêu thương ấy anh lại cảm thấy cuộc sống của mình thật tẻ nhạt, vô nghĩa. Cuộc sống ấy bình lặng, không sóng gió nhưng dường như cũng ít niềm vui. Hơn nữa, đôi khi nhìn đến người anh trai với những công việc mà anh ấy làm được để giúp cha thì có lẽ anh cũng không khỏi chạnh lòng cảm thấy mình thật vô dụng.
Phải chăng chính vì vậy mà không biết từ lúc nào trong anh nảy sinh ước muốn được sống một cuộc sống khác. Một cuộc sống cho anh cảm nhận được nhiều niềm vui hơn, ở đó anh sẽ cảm thấy mình có giá trị hơn. Anh muốn sống cuộc đời của riêng anh, anh sẽ không còn là đứa trẻ trong suy nghĩ của cha, không là một kẻ vô dụng trong mắt người anh trai và đám đầy tớ. Anh cần số tài sản của cha để thực hiện ước mơ ấy. Anh có cơ sở để tin rằng cha sẽ chấp nhận yêu cầu của anh. Thế nhưng một vấn đề được đặt ra khi đã có tài sản trong tay là anh sẽ đi đâu, sẽ làm gì để đạt được điều anh hằng mong ước. Anh đã cất bước ra đi, bỏ lại mái nhà ấm êm, để lại sau lưng tất cả để dấn bước vào một cuộc hành trình vô định. Và hôm đó…anh đã lạc lối, đã lầm đường.
Con đường anh chọn không dẫn anh đến với mục tiêu anh đề ra, nó không mang lại cho anh một cuộc sống thực sự ý nghĩa như anh nghĩ. Ngược lại, nó đẩy tấm thân vốn được nuông chiều của anh vào cái đói khổ, tủi nhục vì đó là con đường tội lỗi, con đường phá hủy. Lúc này anh mới tỉnh ngộ, mới biết trân quý những gì mà anh đã có. Chợt anh nhận ra cuộc sống trước kia là những giây phút đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất. Anh ân hận, anh nuối tiếc vì đã chọn đường ra đi. Anh muốn quay về. Nhưng anh hiểu một sự thật rằng dễ dàng khi chọn ra đi nhưng sẽ thật khó để quyết định quay gót. Con đường anh ra đi, và con đường anh muốn trở về luôn chỉ là một. Nó không ngắn hơn hay dài hơn, không bằng phẳng hơn hay ghồ ghề hơn. Nó vẫ là nó không hề thay đổi. Nhưng cái đổi thay, cái cản trở duy nhất ở đây chính là lòng người, là cái thân thể, cái tâm hồn đã và sẽ đi trên nó. Anh từng ra đi theo tiếng gọi của con tim mù quáng đam mê, hời hợt, nông cạn trong suy nghĩ. Giờ đây, sau bao thăng trầm của cuộc đời lữ khách, trái tim anh đã được huấn luyện để biết yêu một cách đúng đắn hơn, trí óc anh được rèn rũa để biết nghĩ suy chín chắn hơn, trưởng thành hơn,… Lúc này anh đã biết được mình bất hiếu với cha đến thế nào. Anh không đáng để được cha tha thứ. Làm sao anh có đủ can đảm để tở về bên cha. Nhưng cùng lúc ấy lý trí và con tim dường như cũng mách bảo anh rằng anh hãy tin tưởng vào tình yêu thương vô bờ mà cha dành cho anh, tin tưởng vào trái tim đầy bao dung thương xót của cha. Dù còn ngại ngùng, băn khoăn, dù còn ân hận, xấu hổ…Nhưng đôi chân anh như được tiếp thêm một sức mạnh vô hình để dám đứng dậy và nhẹ bước trên con đường dẫn về nơi anh đã ra đi, nơi có người cha luôn đứng đó trông ngóng anh trở về. Anh không cô đơn, không lẻ loi trên con đường ấy bởi anh được dẫn đường bằng tình yêu của cha, đôi chân anh được soi sáng và nâng đỡ bởi ánh mắt nhân từ của người. Anh đang trở về. Trở về để được no ấm, trở về để được bình an, trở về để hạnh phúc ngụp lặn trong cung lòng yêu thương của cha. Nhất là anh trở về để tìm lại chính mình, để anh được tiếp tục là chính anh, là người con trai yêu quý của cha.
Các bạn thân mến, kinh nghiệm của vị nhạc sĩ, trải nghiệm của người con thứ trong câu chuyện có khi nào cũng chính là kinh ngiệm của mỗi chúng ta. Kinh nghiệm ấy ta đã từng cảm nhận khi còn là một đứa trẻ trong gia đình được cha mẹ hết mực thương yêu nhưng khi ấy ta không biết trân quý. Là trải nghiệm của ta khi ta là một thiếu nữ kém duyên, bất tài được diễm phúc sống trong đời dâng hiến, bên cạnh Đấng Lang Quân tuyệt hảo. Vậy mà có đôi khi ta lại cảm thấy cuộc sống này, ơn gọi này thật vô nghĩa, ta nghĩ nó kìm kẹp ta, cướp đi của ta những ước mơ, những khát khao đẹp như một viên pha lê đầy thi vị. Biết bao lần ta đã muốn thoát ra khỏi vòng tay bảo bọc của mẹ cha. Ta muốn ra đi để thực hiện đam mê cháy bỏng đang nung nấu tâm hồn mình.
Ngay lúc này đây, chúng ta hãy trở về để tiếp tục được sống những ngày tháng hạnh phúc giản đơn dưới mái nhà gia đình và để được là trung tâm điểm trong Trái Tim Tình Yêu của Giêsu. Khi trở về, ta hãy mặc lấy tâm tình của người con thứ mà thưa cùng Chúa rằng: Thưa Cha con thật đắc tội với trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy.
Maria Nguyễn Thương