Sự Kết Thúc Thì Chung, Nhưng Số Phận Thì Riêng (17.11.2024 Chúa Nhật XXXIII Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng mười một 17, 2024Đã vào Chúa nhật 33 Thường niên rồi. Chỉ một Chúa nhật nữa thôi, là hết một chu kỳ năm Phụng vụ!
Lời Chúa nói về sự kết thúc. Không phải kết thúc một chu kỳ nào đó để mở ra một chu kỳ khác y chang, tuần hoàn miên viễn… mà đây là sự kết thúc dứt khoát tất cả những gì mà ta cảm giác và kinh nghiệm trên cõi đời này. Kết thúc của không gian, thời gian. Kết thúc của lịch sử! Đằng sau đó sẽ là một thế giới khác, không phải thế giới này lặp lại.
Bài đọc Đaniel, trong thể văn khải huyền, cho biết đó là sự kết thúc chung, nhưng số phận mỗi người thì riêng, tức khác nhau. Ngày ấy, có những kẻ “đã được ghi tên trong sách”, có kẻ không; mọi người “an giấc trong bụi đất đều chỗi dậy; có người sẽ được hưởng phúc trường sinh, có kẻ phải tủi nhục muôn đời. Những người thông minh sẽ sáng chói như ánh sáng vòm trời, và những kẻ khuyên dạy sự công chính cho nhiều người, sẽ nên như các vì tinh tú tồn tại muôn ngàn đời”… (x. Đn 12,1-3). Để ý, giọng tường thuật ở đây mang âm hưởng ít nhiều về sự cảnh cáo gây hoang mang lo lắng. Nào là “tổng lãnh thiên thần Micae chỗi dậy can thiệp…”, nào là “thời kỳ khốn khổ chưa từng xảy đến bao giờ”… Đáng lo thật!
Nhưng Thánh vịnh 15 (Đáp ca) lấy lại cho chúng ta sự bình tĩnh và yên tâm, theo qui luật rằng ngay cả trong ngày ấy, thì ai vốn thuộc về Chúa sẽ tiếp tục thuộc về Chúa, nghĩa là được Thiên Chúa đón nhận vào trong vòng tay yêu thương của Ngài. “Xin bảo toàn con, lạy Chúa, vì con tìm nương tựa Chúa… chính Người nắm giữ vận mạng của con… con sẽ không nao núng… Chúa sẽ chỉ cho con biết đường lối trường sinh: sự no đầy hoan hỉ ở trước thiên nhan”…
Những lời của Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng Mác cô cũng thuộc giòng văn khải huyền, và cũng nói về sự kết thúc. Cũng vô hình trung gây lo lắng ít nhiều về ‘ngày ấy’: “Trong những ngày ấy, sau cảnh khốn cực, mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng sẽ mất sáng, các ngôi sao sẽ từ trời rơi xuống và các sức mạnh trên trời sẽ bị lay chuyển…”! Cũng xác nhận sự kết thúc đó là ‘chung’, nhưng số phận người ta thì khác nhau – có người được tuyển chọn, có kẻ không! Con Người ngự đến trong đám mây “sẽ sai các thiên thần của Người đi quy tụ những kẻ đã được tuyển chọn từ khắp bốn phương, từ chân trời cho đến cùng kiệt trái đất”! (x. Mc 13,24-32).
Khỏi phải nói, những kẻ được tuyển chọn ấy sẽ được đón nhận trong “quyền năng và vinh quang” của Con Người. Nghĩa là, sau tất cả, một cái kết có hậu, viên mãn dành cho họ. Cuối cùng, đoạn Thư Do thái cho ta biết điều cốt yếu nhất: Ta có quyền hy vọng, một ‘niềm hy vọng không làm thất vọng’, vì Đức Kitô là vị Thượng tế đã hiến dâng chính Người làm hy lễ đền tội cho ta! (x. Dt 10,11-14.18).
Số phận của mỗi người chúng ta, vì thế, không còn là ẩn số, không còn là một cái gì hoàn toàn may rủi. Vì Chúa Giêsu đã trả giá xong, và bảo kê rồi! Ta chỉ còn có việc TIN TƯỞNG vào Người. Tin tưởng nghĩa là trông cậy, tín thác, hy vọng… Nó như ta đặt tất cả cuộc đời và vận mạng của mình vào cửa ‘Chúa Kitô‘ trong ván bài quyết định. Ta thuộc về Chúa, ngay từ bây giờ – và ‘luật chơi’ sẽ được chính Chúa tôn trọng:
Ai thuộc về Chúa, sẽ tiếp tục thuộc về Chúa, trong ngày kết thúc mọi sự ấy!
Lm. Lê Công Đức