Nếu Không Muốn Bầu Nứt, Rượu Đổ… (05.07.2025 Thứ Bảy Tuần XIII Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng 7 8, 2025Hai mẹ con, Rebecca và Giacop, dàn dựng một quả lừa. Isaac bị lừa. Cuối cùng, phúc lành của Chúa thay vì thuộc về Êsau thì lại được trao cho Giacop. Tình tiết hơi lạ này càng cho thấy câu chuyện của Thiên Chúa đi xuyên qua và sử dụng những yếu tố của con người, kể cả những toan tính tinh quái Chúa vẫn cho phép xảy ra. Nguyên lý ở đây là: (1) con người dùng tự do của mình theo bất cứ cách nào mình muốn, nhưng Thiên Chúa không bao giờ mất quyền kiểm soát, và (2) Thiên Chúa luôn có thể và luôn muốn rút ra điều tốt lành, kể cả từ những điều dở tệ của con người!
Điều nói trên không hề có nghĩa rằng con người không phải chịu trách nhiệm về những sai trái của mình. Bởi trách nhiệm luôn còn đó, bao lâu con người còn ý thức và tự do! Điều nói trên giúp ta ghi nhớ và không nghi ngờ quyền kiểm soát của Thiên Chúa trên mọi tình hình. Con người tự do như chim sải cánh trong bầu trời, như cá tung tăng trong đại dương – mà bầu trời và đại dương ấy lại chính là Thiên Chúa và quyền kiểm soát của Ngài! Sự tự do đúng nghĩa, vì thế, là tự do thuộc về Thiên Chúa.
Chúa Giêsu đến. Người trình bày kiểu mẫu của sự tự do như thế, khi chúng ta chiêm ngắm sự tự do của Chúa Giêsu. Đồng thời, Người trở thành hệ qui chiếu hay sự định vị cho tự do của chúng ta. Nói cách khác, nếu bầu trời và đại dương kia vẫn được ta thấy ít nhiều mông lung, thì Chúa Giêsu và Tin Mừng của Người giúp làm kết đọng lại cách rõ ràng, sắc nét.
Câu chuyện các môn đệ bị phàn nàn về việc không ăn chay là một trong nhiều minh hoạ về sự tự do của Thầy và trò. Câu chuyện đó cũng trao thông điệp rằng Chúa Giêsu là yếu tố mới, đóng vai trò hệ qui chiếu và sự định vị… Phải thích nghi, phải phù hợp với yếu tố mới này, nếu không muốn “áo rách lại càng rách thêm” hay không muốn “bầu nứt và rượu đổ”!
Rượu mới Giêsu là câu chuyện của Thiên Chúa mở ra, đòi phải có bầu da mới là câu chuyện của chúng ta, câu chuyện của cá nhân và của cộng đoàn!
Lm. Lê Công Đức