Lời Tâm Sự Của Rơm
Ngày đăng: Tháng 12 24, 2022Những hạt thóc vàng được chăm chút và vui chơi dưới ánh nắng mặt trời và sau một quá trình nó trở thành công chúa trắng, bóng, được nâng niu đặt trong chén sành, chén sứ, mang lại năng lượng, sức sống cho con người. Nhưng còn chúng tôi, sẽ đi vào lãng quên, bị bỏ rơi, bị đốt đi. Chúng tôi chỉ được gọi tên khi người ta ví “như rơm như rác”. Kiếp làm rơm là thế, và tưởng chừng như mãi thế. Nhưng rồi một phép màu xảy ra, mà đến tận bây giờ tôi cũng chẳng thể tin được.
Túp lều của chúng tôi nằm giữa cánh đồng, không người qua lại, ngoài chiên, lừa, vài anh mục đồng trú ngụ nơi đây, chúng tôi chưa từng đón một vị khách nào khác, tôi đã quen với cảnh cô đơn như thế. Nhưng đêm ấy, một đêm tuyết rơi, lạnh giá, một người đàn ông, gương mặt hiền lành, phúc hậu và đầy vẻ lo lắng, dắt một người phụ nữ bụng mang dạ chửa, hình như chị đang chuyển dạ, chị đang cố gắng, lê từng bước khó nhọc vào cái lều của chúng tôi. Ôi! Không phải chứ! Đừng có nói là người phụ nữ này sẽ sinh con ở đây! Vì nói thật lều của chúng tôi không chỉ hôi tanh, mà còn rất bừa bộn! Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, nhưng cũng chẳng thể hiểu. Chẳng lẽ họ không tìm được chỗ trọ, hay họ không có tiền? Hay…hay… bao nhiêu câu hỏi trong đầu tôi đặt ra. Và đúng thật sau vài phút, tiếng khóc oe… oe… vang lên! Chao ôi! Một em bé chào đời kìa! Tôi đang ngơ ngác thì người đàn ông túm tôi lại, và rải nhẹ trên máng cỏ của mấy chú lừa, rồi lót thêm tấm vải cũ kĩ và đặt em bé trong đó! Chao ôi! Một hài nhi bé bỏng đang nằm trên người tôi, tôi không dám cựa quậy, tôi sợ sự thô ráp của mình có thể làm em bé đau.
Ngoài trời mỗi lúc tuyết lại rơi nhiều hơn, những cơn gió cũng mạnh hơn, người chồng phải chạy ra ngoài, lấy thêm vài tấm ván, ông ốp lên những khe hở cho gió khỏi lùa vào. Ông lại đốt thêm một đống củi ngoài cửa, túp lều không chỉ ấm hơn, nhưng tôi nhìn rõ hơn gương mặt của mọi người. Gương mặt hạnh phúc vì con trẻ chào đời, nhưng cũng không dấu được sự mệt mỏi, có lẽ họ đã trải qua một quãng đường rất dài, và sâu thẳm trong đôi mắt ấy, là một nỗi buồn xa xăm, phải chăng là sự tủi phận mơ hồ, một sự xót xa khó diễn tả, dường như họ thương hài nhi bao nhiêu, thì nỗi xót xa càng lớn bấy nhiêu. Quả thật, đứa trẻ không thể sinh ra trong điều kiện khó khăn hơn, nghèo nàn hơn được nữa, tôi thầm ước mình trở thành một tấm nệm êm ái, mềm mại để ôm trọn Hài Nhi. Nhưng càng nhìn ngắm, càng quan sát, tôi càng nhận ra điều ước của mình là “dư thừa”. Nhìn người mẹ bồng ẵm đứa trẻ, ai mà không xúc động, tôi nhìn không chớp mắt, tình yêu, hơi ấm của người mẹ truyền cho con, và lan tỏa ra bên ngoài, bóng tối dường như phải cung kính, cái giá rét như phải đầu hàng, không gian của túp lều rách nát như trở thành thiên đàng. Giờ phút ấy tôi hiểu ra rằng tình yêu lớn hơn tất cả, và có thể phá tan đi những thiếu thốn, những hôi tanh, những tủi hờn, trong tình yêu và với tình yêu, mọi sự chỉ trở thành thứ yếu, và hạnh phúc vẫn có thể nở hoa trong điều kiện bần cùng nhất.
Tôi đang vẩn vơ, miên man suy nghĩ, thì bỗng đâu xuất hiện ba người rất lạ, họ ăn mặc sang trọng như người hoàng gia. Tôi chưa hết ngạc nhiên, họ đã tiến tới Hài Nhi, quỳ lạy, và dâng tiến vàng, nhũ hương, mộc dược. Chao ôi! Tôi không biết mình tỉnh hay mơ nữa, anh máng cỏ run lên và lắp bắp hỏi tôi: ch..u..ng chúng ta đang ở cùng C..o…n.. Chúa Trời ư? Tim tôi như ngừng đập khi biết rằng, đứa trẻ đang ngủ say trong lòng chúng tôi, là món quà của Đấng Tối Cao đã ban tặng cho loài người. Hài Nhi ấy chính là Ngôi Hai Thiên Chúa. Và tôi đang có diễm phúc được ôm ấp Người. Tôi muốn hét lên cho cả thế giới biết, tôi hạnh phúc và mãn nguyện với kiếp làm rơm của mình. Chao ôi! Dù là cọng rơm, từ nay tôi cũng sẽ cố gắng sống tốt, và trở thành những cọng rơm có ích cho đời, vì tôi đã được gặp Chúa. Tôi lúng túng hỏi máng cỏ, mình có nên đi báo cho loài người biết không, mình sẽ đến Hội Dòng Mến Thánh Giá Tân Lập để báo cho các sơ, nhưng không biết các sơ có tiếp đón Người không nhỉ! Tôi băn khoăn…
Cánh đồng mênh mông, bao la bát ngát, tất cả đang chìm vào giấc ngủ, tuyết vẫn không ngừng rơi, chỉ có chúng tôi đang sống từng giây, từng phút thật linh thiêng. Khoảnh khắc ấy như một phép màu huyền nhiệm, anh lừa, anh chiên, máng cỏ và gia đình của Chúa, dẫu chưa từng quen nhau, cũng không hẹn nhau, nhưng dường như tất cả tâm hồn chúng tôi đang hòa quyện lại trong niềm vui, hoan lạc, bình an, vì chúng tôi có Chúa!
Maria Nguyễn Ngoan