Ký ức trực viện về người mẹ trẻ – thao thức cho sứ vụ ơn gọi

Ngày đăng: Tháng Tư 21, 2022

Cơn mưa đầu mùa mang theo cái se lạnh của hơi nước hòa quyện với làn gió trong đêm. Trong tâm trí tôi lại hiện lên những kỉ niệm một thời sinh viên đã qua. Nhớ ngày đầu lên thành phố nhập học, trời cũng đổ mưa trong đêm đầu tiên tôi ở trọ một mình. Cơn mưa đêm nay như nhắc tôi nhớ về những bỡ ngỡ, lo lắng đan xen với niềm háo hức của một cô bé lần đầu rời xa vòng tay cha mẹ để đi học xa nhà; nhớ những buổi làm thêm vất vả và khó khăn để kiếm thêm chút tiền sinh hoạt, nhưng bù lại là những bài học kinh nghiệm mà có lẽ chỉ ở trường đời mới dạy được cho tôi; nhớ những kỉ niệm vui buồn cùng lũ bạn thân và nhớ cả những lần trực viện của một sinh viên trường y.

 Cùng chiếc xe đạp yêu quý của mình trên đoạn đường từ phòng trọ tới bệnh viện, tôi co ro chống chọi với cái giá rét đang đan quyện cùng những hạt mưa phùn của tiết trời cuối năm nơi đất trời miền Bắc. Tôi thấy mệt và chán chường vì nghĩ đến đêm nay chắc sẽ phải thức cả đêm mất. Trực phòng sơ sinh thì tôi khó mà được yên tĩnh nhưng cũng háo hức với đêm trực đầu tiên tại Bệnh viện Nhi này. Tôi tưởng tượng lần đầu tiên được bế trẻ con không biết cái cảm giác nó sẽ như thế nào đây? Mãi mân mê với những suy tưởng ấy, tôi đã đến cổng bệnh viện lúc nào không hay. Khi tôi và cô bạn cùng lớp cùng với ba bạn sinh viên khác được chia trực tại phòng bệnh nặng, chúng tôi lại thêm phần ngao ngán hơn vì ai cũng hiểu phòng trực bệnh nhân nặng sẽ bận rộn như thế nào. Bước vào phòng bệnh, hình ảnh một bé gái đang nằm ngủ ngoan trong chiếc lồng kính đã thu hút sự chú ý không chỉ của riêng tôi nhưng là cả với nhóm sinh viên trực đêm hôm đó. Chúng tôi thấy ngạc nhiên khi cô bé khá bụ bẫm, da dẻ hồng hào đang nằm ngủ ngoan hiền. Tôi đoán chắc cô bé đang có một giấc mơ thật đẹp khi thấy em nhoẻn miệng cười và cái má núm đồng tiền xuất hiện trên khuôn mặt ấy lại làm tăng thêm vẻ duyên dáng của em. Bị thu hút, tôi và cô bạn cùng lớp đang mân mê đi đến với bé thì chúng tôi được chị y tá nhắc nhở: “Không được lại gần khu vực bé vì bé đang là trường hợp cách li đặc biệt”.

“Cách li đặc biệt”? Tôi ngạc nhiên hỏi lại chị vì chỉ khi có bệnh truyền nhiễm hoặc bệnh tình đặc biệt bé mới được sắp xếp vào khu cách li. Với đánh giá bề ngoài, tôi không hề nhận thấy có dấu hiệu bất thường từ bé. Sau một hồi tìm hiểu, tôi được biết cô bé ấy tên Bảo Trâm và lí do mà Bảo Trâm được “đặc cách” như thế là vì bé bị nhiễm HIV do di truyền từ mẹ sang con. Khi nghe chị điều dưỡng nói, tôi và các bạn cùng nhóm trực đều quay lại nhìn bé với một tâm trạng buồn và xót xa. Buồn và xót xa cho số phận của một đứa trẻ vừa mới sinh ra đã phải gánh lấy căn bệnh thế kỉ ấy.

Hình ảnh một cô gái trẻ xuất hiện trước cửa phòng bệnh trong một vài phút ngắn ngủi đang nhìn về phía lồng kính nơi Bảo Trâm nằm, tôi đoán đây chắc là mẹ cô bé. Tôi chào em bằng một cái gật đầu và hỏi thăm xem tôi có thể giúp gì được em hay không. Tuy nhiên, em đáp lại tôi với một ánh mắt ái ngại và bằng một cái lắc đầu, quay lưng bỏ đi. Và rồi tôi cũng hỏi thăm được hoàn cảnh của em qua các nhân viên y tế tại khoa. Em đang là cô sinh viên năm nhất, cuộc sống tự do tự tại của sinh viên đã cuốn em vào những cuộc tình chóng vánh, ăn chơi đua đòi và kết quả là giờ em đã là mẹ mà con em lại chẳng xác định được đâu là cha nó. Khi biết mình đã mang thai, em đã hơn một lần muốn phá bỏ nhưng có lẽ bản năng của người mẹ đã làm em quyết định giữ lại cái thai trong bụng. Mặc cho những lời dị nghị của bạn bè và cả sự phản đối của cha mẹ, em vẫn quyết giữ lại sinh linh bé nhỏ đang trong bụng mình. Giờ đây khi biết con và cả chính em đang mang trong mình căn bệnh thế kỉ, có lẽ em không thể đón nhận được sự thật nghiệt ngã ấy. Liệu rồi đây, em và con sẽ ra sao khi phải sống với những hiểm nguy luôn rình chờ của căn bệnh; Phải đối diện thế nào với những lời đàm tiếu, những ánh nhìn khinh miệt, và cả những lời nói kì thị của những người thân quen; Liệu rồi đây cha mẹ em sẽ phải sống thế nào với họ hàng với làng xóm láng giềng; Và cũng bởi vì giờ đây không công ăn việc làm, không nơi nương tựa nên em muốn bỏ lại đứa con mình đã mang nặng đẻ đau. Tôi thầm cám ơn em vì dù thế nào em cũng đã cho Bảo Trâm cơ hội để được đến với cuộc đời, cám ơn em vì đã dũng cảm đối diện với những khó khăn trong thời gian thai kì ấy… nhưng trong tôi lại chợt nhói lên nỗi đau cho số phận của một cô gái đã tự tay hủy hoại cuộc đời mình. Và tôi lại càng thấy đau hơn khi nhìn vào lồng kính bên trong phòng bệnh, tôi tự hỏi rồi đây cô bé Bảo Trâm dễ thương, ngoan hiền này sẽ ra sao, liệu con sẽ đối diện với cuộc sống khắc nghiệt này như thế nào và cuộc đời của con sẽ đi về đâu?

 Trải qua quãng đời sinh viên, giờ này nhìn lại tôi có cảm nhận đó là quãng thời gian thật đẹp với những kỉ niệm vui buồn sướng khổ. Tôi cảm nhận được có rất nhiều khó khăn và cám dỗ thách đố mà người trẻ luôn phải đối diện trong thế giới hiện nay. Và để vượt lên được những lời mời gọi ấy, chính tôi cũng không ít lần phải đánh vật với chính mình. Trước cuộc sống tự do và đầy giẫy những cám dỗ ấy của các bạn trẻ hiện nay, tôi tự hỏi liệu sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ có số phận giống như Bảo Trâm? Sẽ còn bao nhiêu người trẻ chạy theo những cám dỗ giống như người mẹ của cô bé ấy; Và liệu rằng người mẹ ấy giờ đây có đủ dũng cảm để đối diện với cuộc đời, với chính mình và với đứa con mình đã sinh ra chăng?

Catarina Trần Luyên



Bài viết khác

Sứ Vụ Loan Báo Tin Mừng

“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loại thụ tạo” (Mc 16,15a)


Chính Chúa Biến Đổi Con

Sau một tháng tích cực và lịch học kín kẽ cả sáng và chiều, tôi cảm nhận nơi các em có được niềm vui khi học hỏi về Chúa, được sự trưởng thành hơn trong đức tin và trong đời sống nhân bản.  Đây là những chia sẻ của các em trước ngày lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức.


Phần Thưởng Cho Người Môn Đệ

Trong tôi vang lên lời của Thầy Giêsu năm xưa khi trả lời câu hỏi của học trò Phêrô: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy! Chúng con sẽ được gì?” “Chúng con sẽ được gấp trăm ở đời này”.


HDMTGTL: Gửi Trao Món Quà Yêu Thương Đến Anh Chị Em Khiếm Thị Và Những Người Có Hoàn Cảnh Khó Khăn

Trong tinh thần hiệp hành, ngày 31/07/2022 Hội Dòng Mến Thánh Giá Tân Lập cùng với Cha Phêrô - Cha bề trên của Cộng đoàn Claret, nhóm Bác ái cô Thoa Tân Lập đã đến thăm, chia sẻ và trao gởi 230 phần quà yêu thương đến những người khiếm thị có hoàn cảnh khó khăn tại Huyện Định Quán, Tỉnh Đồng Nai.


Lên Đường

Nghi thức lên đường kết thúc với việc các em nhận chứng chỉ và ca đoàn cất cao bài hát “Bài ca phục vụ” đầy ý nghĩa: “Đoàn ta cất bước theo Chúa đi vào đời, hành trang ta mang nặng vai phục vụ mọi nơi…phục vụ là cho không, phục vụ là quên mình, phục vụ không đòi đền đáp, phục vụ vì Chúa Kitô”.


Cộng Đoàn Tân Thanh- MTG Tân Lập: Làm Phép Nhà

Cha xứ Phanxicô Xaviê đã đến làm phép nhà, dâng thánh lễ tạ ơn Thiên Chúa và đặt Thánh Thể trong nhà nguyện tại cộng đoàn Tân Thanh với sự hiện diện của các chị trong cộng đoàn và 10 chị em Học viện đang mục vụ hè tại cộng đoàn.


Hành Trình Đến Với Anh Chị Em Dân Tộc Thiểu Số

“Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi nhưng khó vì lòng người ngại núi e sông”.


Nào Ta Lên Đường

“Anh em ơi! Chị em ơi! Đã sẵn sàng lên đường hay chưa? Đã sẵn sàng!”


Hãy yêu vì được yêu

Tình yêu Chúa gọi con nghe, Xin cho con biết say mê Lời Ngài. Cho con trân trọng bài sai, Để con đón nhận ý Ngài năm nay.


Đau lòng

Làm người ai cũng đã phải trải qua những giai đoạn phát triển của một bào thai. Để rồi, hôm nay chúng ta có một thân hình đẹp đẽ, một khối óc diệu kỳ và một trái tim biết rung cảm yêu thương. Chúng ta hãy tôn trọng sự sống, nhất là một sự sống nhỏ bé chưa có thể tự vệ!


Hoán cải sinh thái

“Chúng ta không thể coi mình là những người lành mạnh trong một thế giới bị bệnh. Những vết thương gây ra cho mẹ đất của chúng ta là những vết thương cũng làm cho chúng ta rướm máu.” (Đức Thánh Cha Phanxicô)


Kính Dâng Mẹ Đoá Hoa

Mẹ của con! Tháng năm tháng hoa đến. Giáo xứ con lại rộn rã tưng bừng. Bao tình thương Mẹ đổ xuống muôn nhà. Sự đoàn kết các hội đoàn giáo xứ.