Không Còn Khóc Lóc Than Van (11.03.2024 Thứ Hai IV Mùa Chay)

Ngày đăng: Tháng 3 10, 2024

Hôm qua là Chúa Nhật hồng giữa mùa tím. Hôm nay vẫn rất hồng!

Lời Chúa nói về buồn và vui, nước mắt và nụ cười, và đó là sự tương phản giữa thế giới cũ và trời mới đất mới… Như ta nghe trong sách Isaia:

“Này Ta tác tạo trời mới, đất mới; người ta sẽ không còn nhớ lại dĩ vãng… Ta tác tạo một Giêrusalem hân hoan và một dân tộc vui mừng… sẽ không còn nghe tiếng khóc lóc và than van nữa.”

Và Thánh vịnh 29 phụ hoạ: “Cơn giận của Chúa chỉ trong giây lát, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời. Chiều hôm gặp cảnh lệ rơi, nhưng sáng mai lại được mừng vui hoan hỉ.”

Cùng mô típ ‘buồn biến thành vui’ ấy là câu chuyện trong Tin Mừng Gioan. Vị quan chức nhà vua buồn và lo lắng vì có đứa con trai đau liệt, có vẻ là chết chắc… Nhưng rồi niềm vui đến với ông, vì Chúa Giêsu đã đáp ứng cho lời cầu xin của ông bằng một dấu lạ đặc biệt kịch tính và ấn tượng, vượt quá sự hình dung của chính ông. “Thưa Ngài, xin Ngài xuống trước khi con tôi chết”, ông nói. Nhưng Chúa Giêsu bảo ông: “Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi”. Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về. Và con trai ông đã khoẻ lại đúng vào khoảnh khắc đó!

Ta nhận ra chính Chúa Giêsu là nguồn năng lực, năng lượng của ‘trời mới đất mới’. Chính Người là tác nhân hiện thực hoá viễn ảnh “không còn khóc lóc than van”. Nhưng câu chuyện hôm nay chỉ là hé mở, rồi biến cố Thập giá và Phục sinh của Chúa sẽ đưa tất cả đến hoàn thành!…

Phần chúng ta, một lần nữa, chỉ cần tin – như ông quan chức hôm nay đã tin vào Chúa Giêsu, dù đó là một lòng tin khởi đi ở mức còn rất nhiều hạn chế. Hành động chữa lành cách quảng đại và ngay lập tức của Chúa Giêsu đã nâng đỡ và kiện toàn lòng tin của người đàn ông này trong câu chuyện. Chúng ta, dù lòng tin còn yếu ớt đến mấy, cũng sẽ được nâng đỡ và kiện toàn khi nhìn lại và nhận ra biết bao dấu chứng quyền năng và tình thương của Chúa trên cuộc đời mình cũng như trên những người thân yêu của mình.

Lòng tin vào Chúa Giêsu không bao giờ nhầm, không bao giờ đủ, và không bao giờ phải thất vọng.

Lm. Lê Công Đức



Bài viết khác

Sẽ Đến Hồi Chung Cuộc (Suy Niệm Chúa Nhật XXXIII Thường Niên)

Chúa nhật 33 Thường niên, chúng ta đã tới sát gần sự kết thúc một chu kỳ Năm Phụng vụ. Âm hưởng cánh chung được nghe rất rõ. Thế giới đầy những khóc cười này, lịch sử đầy chìm nổi này sẽ đi về đâu? Nó sẽ không quay vòng như một quan niệm về […]


Sức Mạnh Của Sự Kiên trì Cầu Nguyện! (15.11.2025 Thứ Bảy Tuần XXXII Thường Niên)

Ông thẩm phán là một quan chức, nên ông rất mạnh. Bà goá là ‘con sâu cái kiến’, thuộc nhóm người yếu đuối nhất trong xã hội. Bà goá đến năn nỉ ông quan toà, xin minh oan cho mình, vì bị người ta bắt nạt, dồn ép chuyện gì đó. Ông quan toà thờ […]


Nhìn Mà Có Thấy? Nghe Mà Có Hiểu?  (14.11.2025 Thứ Sáu Tuần XXXII Thường Niên)

“Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa, thanh không kể ra sự nghiệp tay Người. Ngày này nhắc nhủ cho ngày khác, đêm này truyền tụng cho đêm kia. Ðây không phải lời cũng không phải tiếng, mà âm thanh chúng không thể lọt tai. Nhưng tiếng chúng đã vang cùng trái đất, và […]


Nước Thiên Chúa Và Thần Khí Khôn Ngoan Ở Đâu? (13.11.2025 Thứ Năm Tuần XXXII Thường Niên)

Bạn hãy xem lướt qua những đặc tính này: “Sáng suốt, thánh thiện, duy nhất, đa diện, tinh vi, lợi khẩu, linh động, tinh tuyền, chắc chắn, dịu dàng, phục thiện, sâu sắc, bất khuất, hào hiệp, nhân đạo, đại lượng, vững tâm, bền chí, vững chắc, bình thản, làm được mọi sự, kiểm soát […]


Quyền Lực Trần Thế Và Quyền Lực Tối Thượng Của Thiên Chúa  (12.11.2025 Thứ Tư Tuần XXXII Thường Niên)

Về các nhà lãnh đạo, các quan chức nắm quyền lực điều hành và quản lý xã hội, sách Khôn ngoan trao thông điệp rất rõ ràng: “Hỡi các thủ lãnh trần gian … Quyền bính của các ngươi là do Chúa ban… Người sẽ chất vấn mọi hành động và kiểm soát những tư […]


Ý Nghĩa Của Sống, Chết, Và Của Cuộc Đời Này (11.11.2025 Thứ Ba Tuần XXXII Thường Niên)

“Linh hồn những người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ sự chết không làm gì được các ngài. Ðối với con mắt người không hiểu biết, thì hình như các ngài đã chết, và việc các ngài từ biệt chúng ta, là như đi vào cõi tiêu diệt. Nhưng thật ra, các […]


Cách Để Nhận Được Khôn Ngoan Và Sức Mạnh (10.11.2025 Thứ Hai Tuần XXXII Thường Niên)

Sách Khôn ngoan nói về sự … khôn ngoan. Chúng ta thường nghĩ khôn ngoan thực sự thì rất quí, và hiếm. Điều này đúng, như Salomon khi được ban ‘một điều ước’ thì ông đã không xin gì khác mà chỉ xin được ơn khôn ngoan. Thế nhưng, mặt khác, khôn ngoan đích thực […]


“Thiên Chúa Ghê Tởm”! (08.11.2025 Thứ Bảy Tuần XXXI Thường Niên)

“Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp anh em vào chốn an nghỉ đời đời.” Nên nhớ nhé, Chúa bảo “dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu”, chứ Chúa không dạy ta kiếm tiền một cách gian […]


Không Nên Ranh Ma Tinh Quái, Nhưng Rất Cần Biết Tiên Liệu  (07.11.2025 Thứ Sáu Tuần XXXI Thường Niên)

Dụ ngôn về người quản lý bất lương được Chúa Giêsu đúc kết với nhận định này: “Con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn khéo hơn con cái sự sáng”. Lời này của Chúa Giêsu dễ gợi liên tưởng đến một bản tin mới đây trên VNexpress mang tiêu đề […]


Đường Hay Pháo Đài?  (06.11.2025 Thứ Năm Tuần XXXI Thường Niên)

Tiêu đề trên được mượn từ một tác phẩm của giáo sư NNL… “Hỏi: Ta sống ở đời này để làm gì? Thưa: Ta sống ở đời này để thờ phượng kính mến Đức Chúa Trời, và thương yêu anh chị em như đạo Ngài đã dạy.” Đó là câu giáo lý hỏi/thưa đầu tiên […]


Yêu Thương, Nhất Là Yêu Thương Người Nghèo! (05.11.2025 Thứ Tư Tuần XXXI Thường Niên)

Câu 10, chương 13, Thư Rôma: “Yêu thương là chu toàn toàn thể lề luật”! Người nói câu này – thánh Phaolô – cũng đáng gọi là một ‘Tiến sĩ Tổng hợp’ (như danh hiệu mới đây được ĐGH Phanxicô gán cho thánh Têrêsa Chúa Giêsu Hài Đồng). Thật vậy, yêu thương là chu toàn […]


Xin Kiếu, Và Hối Tiếc Vĩnh Viễn…(04.11.2025 Thứ Ba Tuần XXXI Thường Niên)

Đó là một bữa tiệc linh đình, nhưng các khách mời lần lượt xin kiếu, để rồi cuối cùng phòng tiệc được lấp đầy bởi …những người khác! Những kẻ xin kiếu đều có lý do – như ta thường nghe nói: muốn, thì người ta có cách; không muốn, thì họ có lý do! […]