Không Còn Khóc Lóc Than Van (11.03.2024 Thứ Hai IV Mùa Chay)
Ngày đăng: Tháng 3 10, 2024Hôm qua là Chúa Nhật hồng giữa mùa tím. Hôm nay vẫn rất hồng!
Lời Chúa nói về buồn và vui, nước mắt và nụ cười, và đó là sự tương phản giữa thế giới cũ và trời mới đất mới… Như ta nghe trong sách Isaia:
“Này Ta tác tạo trời mới, đất mới; người ta sẽ không còn nhớ lại dĩ vãng… Ta tác tạo một Giêrusalem hân hoan và một dân tộc vui mừng… sẽ không còn nghe tiếng khóc lóc và than van nữa.”
Và Thánh vịnh 29 phụ hoạ: “Cơn giận của Chúa chỉ trong giây lát, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời. Chiều hôm gặp cảnh lệ rơi, nhưng sáng mai lại được mừng vui hoan hỉ.”
Cùng mô típ ‘buồn biến thành vui’ ấy là câu chuyện trong Tin Mừng Gioan. Vị quan chức nhà vua buồn và lo lắng vì có đứa con trai đau liệt, có vẻ là chết chắc… Nhưng rồi niềm vui đến với ông, vì Chúa Giêsu đã đáp ứng cho lời cầu xin của ông bằng một dấu lạ đặc biệt kịch tính và ấn tượng, vượt quá sự hình dung của chính ông. “Thưa Ngài, xin Ngài xuống trước khi con tôi chết”, ông nói. Nhưng Chúa Giêsu bảo ông: “Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi”. Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về. Và con trai ông đã khoẻ lại đúng vào khoảnh khắc đó!
Ta nhận ra chính Chúa Giêsu là nguồn năng lực, năng lượng của ‘trời mới đất mới’. Chính Người là tác nhân hiện thực hoá viễn ảnh “không còn khóc lóc than van”. Nhưng câu chuyện hôm nay chỉ là hé mở, rồi biến cố Thập giá và Phục sinh của Chúa sẽ đưa tất cả đến hoàn thành!…
Phần chúng ta, một lần nữa, chỉ cần tin – như ông quan chức hôm nay đã tin vào Chúa Giêsu, dù đó là một lòng tin khởi đi ở mức còn rất nhiều hạn chế. Hành động chữa lành cách quảng đại và ngay lập tức của Chúa Giêsu đã nâng đỡ và kiện toàn lòng tin của người đàn ông này trong câu chuyện. Chúng ta, dù lòng tin còn yếu ớt đến mấy, cũng sẽ được nâng đỡ và kiện toàn khi nhìn lại và nhận ra biết bao dấu chứng quyền năng và tình thương của Chúa trên cuộc đời mình cũng như trên những người thân yêu của mình.
Lòng tin vào Chúa Giêsu không bao giờ nhầm, không bao giờ đủ, và không bao giờ phải thất vọng.
Lm. Lê Công Đức

