Chúa Đến, Và Chúa Mong Nhìn Thấy Lòng Tin (02.12.2024 Thứ Hai Tuần I Mùa Vọng)
Ngày đăng: Tháng mười hai 1, 2024Đừng quên, chúng ta đã vào Mùa Vọng. Các bài Tin Mừng giai đoạn đầu của Mùa Vọng vẫn là những trình thuật hoạt động thi ân giáng phúc của Chúa Giêsu trong sứ vụ của Người, nghe giống như Mùa Thường niên, nhưng phải được tiếp cận trong bối cảnh của Mùa Vọng. Nói cách khác, Đấng Thiên sai mà dân Chúa đợi chờ trong lịch sử Cựu Ước – và chúng ta hướng về trong những tuần lễ của mùa Phụng vụ này – là Đấng đến để làm những việc tốt lành như thế! Và đó là lý do cho niềm vui và sự mong chờ của chúng ta.
Câu chuyện Chúa chữa lành đứa trẻ người nhà ông đại đội trưởng hôm nay là một minh hoạ cho sứ vụ thi ân giáng phúc. Hành động chữa bệnh, cứu sống này xảy ra trên bình diện thể lý, nhưng có ý nghĩa biểu tượng về sự giải phóng toàn diện của thời Mêsia, thời mà thường được gọi là ‘ngày ấy’ trong sách Isaia: “Ngày ấy, dòng dõi Chúa sẽ trở nên huy hoàng vinh quang, hoa màu trên đất sẽ dồi dào, và số người trong dân Isarel được giải phóng sẽ nhảy mừng”.
Ta ghi nhận, Isaia nói về “những người trong dân Israel được giải phóng”, nhưng ngay ở đây ta thấy ông đại đội trưởng này hầu chắc là một người thuộc dân ngoại! Nghĩa là, sự giải phóng mà Chúa Giêsu đem lại không chỉ toàn diện (thể lý, tâm linh), mà còn phổ cập nữa (không giới hạn nơi dân Israel). Thậm chí Chúa còn nhấn mạnh lời cảnh báo: “Nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong Nước Trời. Còn con cái trong nhà sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”!
Yếu tố quyết định làm nên sự khác biệt là LÒNG TIN. Như Chúa nói về lòng tin của ông đại đội trưởng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel”. Ông ấy đã tin như thế nào? Ông đã thưa với Chúa Giêsu: “Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh”.
Bạn thấy kỳ lạ chưa? Chúng ta mong mỏi Chúa đến, chúng ta tha thiết kêu xin ‘ngàn mây hỡi hãy mưa Đấng Cứu Chuộc’ và ‘Maranatha’ / ‘lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến’, còn ông đại đội trưởng ở đây thì ‘can ngăn’ việc Chúa đến nhà ông… Và đó là cách ông diễn tả lòng tin của mình. Tin mạnh mẽ, nên cảm nhận sâu xa mình bất xứng! Và ai chân thành cảm nhận mình bất xứng với việc Chúa đến thăm, thì Chúa vui lòng đến thăm cách ưu tiên nhất, bởi Chúa đến là để chữa lành và giải phóng người ta khỏi mọi vấn đề vướng mắc của họ.
Phụng vụ Giáo hội thật khôn ngoan tinh tế biết bao khi vận dụng chính lời của ông đại đội trưởng ở đây cho tất cả chúng ta trong mọi Thánh lễ, vào lúc sắp hiệp thông Thánh Thể (tức rước Chúa vào lòng). “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ được lành mạnh”.
Chúng ta tha thiết mong Chúa đến với mình. Song chúng ta nên ý thức mình bất xứng. Ngay cả đừng cảm thấy rằng mình xứng đáng hơn người này người kia, nhưng hãy tin rằng mình bất xứng nhất. Đó chính là LÒNG TIN mà Chúa muốn nhìn thấy nơi chúng ta.
Lm. Lê Công Đức