Bài Học Thứ Nhất Của Mùa Vọng (01.12.2025 Thứ Hai Tuần I Mùa Vọng)
Ngày đăng: Tháng 12 1, 2025“Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh”.
Lời này của viên đại đội trưởng Rôma thể hiện một lòng tin mạnh mẽ đặt nơi Chúa Giêsu. Ông xuất phát từ kinh nghiệm quyền lực của mình mà đến với lòng tin như thế. Và Chúa Giêsu đã không giấu ngạc nhiên trước lòng tin ấy. Người bình luận: “Không thấy một người Israel nào có lòng tin lớn như vậy!”
Có thể nhận ra, Chúa Giêsu vừa vui mừng vừa cay đắng. Vui vì đức tin của người ngoại giáo này – và cay đắng, buồn tiếc vì bao người trong dân Chúa không chấp nhận tin vào Người, Đấng từ Thiên Chúa mà đến với họ!
Câu chuyện này, trong bối cảnh Mùa Vọng, cũng muốn lưu ý chúng ta hai điều. Thứ nhất, Đấng Mêsia, Đấng được chờ đợi bởi dân Chúa qua bao thế kỷ, là Đấng chữa trị và Đấng cứu sống. Người đến để đem ân phúc chữa lành cho những ai bệnh hoạn tật nguyền… Thứ hai, Người không chỉ đến cho dân riêng của Thiên Chúa là Israel, mà còn kêu gọi lòng tin của mọi người thuộc mọi dân nước. Bởi Người là Đấng cứu độ của mọi người! “Tôi nói cho các ông hay, từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa”!
Chúng ta vốn là ‘người ngoài’ theo huyết thống, nhưng trên nguyên tắc thì đã trở thành ‘người ở trong’ theo đức tin… Nhưng trong thực tế, chính phẩm chất đức tin của chúng ta đặt vào Chúa Giêsu mới cho biết ta thực sự đang ở trong hay vẫn còn ở ngoài.
Dân ưu tuyển của Thiên Chúa đã chờ đợi Đấng Mêsia suốt hàng ngàn năm… Rồi khi Đấng Mêsia đến, họ không nhận ra Người, họ bắt hụt Người, thậm chí họ gào thét đòi đóng đinh Người, và Người đã bị đóng đinh thật sự, theo ý họ muốn…
Đó là bài học của lịch sử, bài học thứ nhất mà Mùa Vọng nhắc cho chúng ta. Việc chúng ta đã lãnh Phép Rửa, việc chúng ta mang danh nghĩa ‘Kitô hữu’ thì chưa đủ. Ta cần phải thực sự đặt hết lòng tin vào Chúa Giêsu, như viên sĩ quan ngoại giáo trong câu chuyện Phúc Âm hôm nay!
Lm. Lê Công Đức

