Gửi Người Họa Sĩ Của Đời Con
Ngày đăng: Tháng mười một 20, 2022Sắp đến ngày Hiến Chương Nhà Giáo, đây đó vang lên những khúc ca tri ân, những hộp quà, bó hoa được chuẩn bị để gửi đến thầy cô…và con cũng thế. Nhưng trước hết và trên hết con muốn gửi lời tri ân và tâm sự với Người đã khắc họa nên con – một bức tranh đang dần hoàn thiện.
Thưa Thầy khả kính, nét vẽ đầu tiên Thầy đã khắc trên con từ một cây cọ vô cùng mềm mại, dịu dàng mang tên cha mẹ. Từ cây cọ đó Thầy đã vẽ nên con những nét tràn đầy yêu thương và sự dịu dàng, Thầy vẽ đời con trên nền màu hạnh phúc. Những nét vẽ từ cây cọ đầu tiên đó đã tạo nên con một khung hình nhân cách chắc chắn và làm cho bức tranh đời con thêm rõ nét.
Tài năng của Thầy không chỉ dừng lại ở đó. Thầy đã mân mê cây cọ tiếp theo, suy nghĩ thật kỹ trước khi sử dụng. Cây cọ vẽ này có vẻ đẹp rất tươi sáng, màu sắc sặc sỡ. Nó mang tên cây cọ bạn bè. Nhờ cây cọ ấy, Thầy đã vẽ nên con những gam màu vô cùng rực rỡ. Màu hồng của sự tươi vui tinh nghịch, tô điểm thêm màu trắng của sự trong sáng, màu vàng của những khát vọng, nhiệt huyết của tuổi trẻ và phảng phất đâu đó màu tím của sự xuyến xao, mơ mộng…
Dường như bức tranh đời con còn thiếu một điều gì đó … Đầy tự tin và quyết đoán, Thầy cầm lên tay cây cọ thật cứng cáp, có phần mạnh mẽ, nhưng màu sắc thì con lại chẳng ưa chút nào. Thật là xấu xí và đen đủi; con né tránh không muốn để Thầy dùng cây cọ đó để vẽ nên con. Con muốn Thầy sử dụng những cây cọ mềm mại và rực rỡ như trước. Nhưng Thầy vẫn bình thản chấm vẽ những màu sắc, chi tiết mà Thầy muốn, mặc cho con tránh né. Cây cọ ấy đã làm con đau điếng, từng nét vẽ như những mũi dao sắc nhọn chạm khắc lên con bởi những khó khăn, gian nan bắt đầu đến trong con và sau đó việc chấp nhận chính những nét vẽ của Thầy thật không dễ chút nào!
Qua từng năm tháng miệt mài, nụ cười trên khuôn mặt Người họa sĩ của đời con bắt đầu xuất hiện. Sự vui mừng, thỏa mãn khi ngắm nhìn tác phẩm của mình. Đây cũng là lúc con có thể nhìn lại chính mình rõ nhất. Ôi! Nó đẹp đến không ngờ. Nó đã không còn là bức tranh đơn giản, sơ sài như trước nữa. Cùng với sự hòa hợp của những gam màu tối, bức tranh đời tôi đã trở thành một kiệt tác nghệ thuật mang nét đẹp kiều diễm pha chút tĩnh mịch. Chính giây phút này đây, con mới có được điều mà con mơ ước đó là cái “hồn” cái linh thiêng của một tác phẩm nghệ thuật. Con nhận thấy trong con Ngài đã thêm những màu sắc khác từ bao giờ, nào là màu xanh của hy vọng, màu tím của tin tưởng và màu đỏ thẫm của sự chiến đấu nội tại. Con nhìn Người nghệ sĩ đang nở nụ cười mà lòng con trào dâng niềm tin tưởng vào tài năng điêu luyện của Thầy.
Dù bức tranh đời con vẫn chưa được hoàn thiện nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn, con biết Thầy sẽ làm cho bức tranh của đời con trở nên thật đặc biệt. Thầy vẫn đang âm thầm sáng tạo đời con qua những cây cọ vẽ vô cùng uyển chuyển và tinh tế. Bàn tay của Thầy đã không ngừng sáng tạo và bảo vệ để bức tranh không bị hoen ố, nhàu nát. Từ sâu thẳm trái tim con muốn hát tặng Thầy bài ca tri ân. Cảm tạ Thầy – Người họa sĩ của đời con.
Maria Đặng Hoài