Người Tu Sĩ Thánh Hiến
Ngày đăng: Tháng chín 20, 2022Tu sĩ là người được Thiên Chúa mời gọi thánh hiến cho Ngài. Chính Chúa đã chọn họ bằng tình yêu tuyệt vời và trao ban cho họ sứ mệnh đặc biệt. Khi nhận ra và tin tưởng vào tình yêu Thiên Chúa dành cho mình, người tu sĩ đáp trả lời mời gọi của Chúa bằng cách tự nguyện cam kết sống thuộc trọn về Ngài.
Họ từ bỏ mọi sự mà đi theo Chúa, sống thuộc trọn về Ngài, để chỉ sống cho Chúa và với Chúa, như lời Thánh Phaolô: “Tôi sống nhưng không còn là tôi sống mà chính Chúa Giêsu sống trong tôi”. Thế nhưng, khi dấn thân vào đời với những trách nhiệm được trao phó nhiều khi người tu sĩ đánh mất chính căn tính của mình.
Bước đường theo Chúa của người tu sĩ có những bước chân thật hân hoan, nhiệt thành trong sứ vụ nhưng cũng không thiếu những đêm tối đức tin, những thách đố của thời đại và những khó khăn trong đời sống cộng đoàn. Vì thế, người tu sĩ cần phải trở về căn phòng nội tâm của chính mình để gặp gỡ Chúa và xin Chúa trợ giúp cho hành trình tiếp theo. Nếu người tu sĩ thiếu chất Chúa, họ rất dễ rơi vào tình trạng làm việc máy móc, làm vì bổn phận và thiếu lòng yêu mến Chúa.
Khi thi hành sứ vụ, với lòng nhiệt huyết dấn thân trong các công việc. Người tu sĩ luôn muốn toàn tâm toàn ý cho công việc, vô tình họ quên mất họ đang làm công việc của Chúa chứ không làm vì Chúa. Họ chỉ còn biết dựa vào bản thân mà quên đi Đấng Vô Hình vẫn luôn đồng hành với họ.
Người tu sĩ thánh hiến vẫn luôn ý thức mình là người thuộc về Chúa, thuộc về cộng đoàn mình đang sống. Vì vậy, họ luôn cố gắng thăng tiến bản thân để sống xứng với Ơn Chúa và để góp phần xây dựng cộng đoàn. Nhưng cũng có lúc trên hành trình thăng tiến bản thân, họ lại tìm thấy niềm vui trong việc tự khẳng định mình và chỉ dừng ở đó. Họ tự hào về khả năng của mình, họ càng mong muốn học hỏi nâng cao khả năng của mình hơn nữa.
Mỗi tu sĩ thánh hiến đều muốn sống đúng căn tính của mình. Tất cả đều có mục đích xây dựng đời mình theo đúng con đường Chúa đã dành cho mỗi người. Sống đúng ơn gọi, sứ mạng đời mình. Nhưng người tu sĩ vẫn còn những giới hạn, yếu đuối của phận làm người. Họ cần phải biết dừng lại, thức tỉnh để nhận ra ánh sáng Chúa chiếu soi trên cuộc đời họ, biết trở về với vòng tay yêu thương của Ngài và điểm hẹn tình yêu giữa họ và Chúa. Chúa vẫn luôn mời gọi người tu sĩ ở lại trong tình thương của Ngài. Chỉ cần thật sự ở lại với Chúa thì họ sẽ tìm thấy Chúa trong lòng nhất là họ sẽ biết mình đã là ai khi mình dấn bước theo ơn gọi. Họ đã không còn thuộc về mình nhưng tự do và tự nguyện tận hiến cho Chúa, không sống cho chính mình mà họ sống cho Chúa, thuộc trọn về Chúa. Mọi công việc họ làm là công việc của Chúa. Mọi nỗ lực thăng tiến bản thân cũng chỉ vì Chúa, vì công cuộc cứu độ của Người qua chính cuộc đời của họ.
Để người tu sĩ luôn biết sống đúng căn tính của mình, ngoài những nỗ lực cố gắng của bản thân luôn biết sống gắn bó với Chúa. Họ còn rất cần những lời cầu nguyện của mọi người để họ luôn được giữ gìn trong ơn Thánh. Vì vậy, hãy luôn dành những lời nguyện cầu cho nhau để công cuộc cứu chuộc của Chúa được tiếp tục ngang qua đời sống của người tu sĩ thánh hiến.
Têrêsa Thanh Xuyên