Suy Niệm Chúa Nhật XXXIV Thường Niên: Chúa Kitô Vua Vũ Trụ
Ngày đăng: Tháng mười một 21, 2025MỪNG CHÚA KITÔ VUA VŨ TRỤ – Lm Lê Công Đức
Các kỳ lão Israel đến tìm Ðavít và xức dầu phong Ðavít làm vua Israel. Câu chuyện này trong sách 2Samuel (5,1-3) mở ra viễn ảnh Vương quyền vĩnh cửu của Đấng Mêsia là Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa nhập thể. Như lời thiên sứ sẽ nói với Đức Maria trong biến cố truyền tin: “Thiên Chúa sẽ trao cho Người ngai vàng Đavit, tổ tiên Người, và triều đại Người sẽ vô cùng vô tận”…
Thánh vịnh 121 (Đáp ca) cũng nói về viễn tượng đó, với Giêrusalem là biểu tượng của trung tâm qui tụ dân Chúa: Ngai toà của Đavit đặt ở Giêrusalem, và dân hân hoan vui mừng tiến về đó. Không chỉ dân Israel, mà toàn thể chư dân!
Nhưng viễn tượng nói trên vẫn còn mù mờ mức nào đó, bởi trong hình dung của đa số người ta, Vương quyền của Đấng Mêsia vẫn được hiểu đơn giản theo kinh nghiệm nhân loại, nghĩa là chinh phục, khải thắng và vinh quang như con đường của các vua chúa trần gian thiết lập triều đại của mình. Trong khi đó, con đường đi đến Vương quyền của Chúa Giêsu thì khác hẳn, thậm chí hoàn toàn ngược lại. Người dành cả ‘thanh xuân’, ồ không, dành cả đời để rao giảng về Vương quốc, về Triều đại của Thiên Chúa. Và Người dứt khoát thiết lập Vương quốc, Triều đại ấy bằng cách chịu đóng đinh trên Thập giá!
“Phía trên đầu Người có tấm bảng đề chữ Hy-lạp, La-tinh và Do-thái như sau: ‘Người Này Là Vua Dân Do Thái’” (x. Lc 23,35-43). Người ta chế nhạo, sỉ nhục Người bằng tấm bảng ấy, nhưng không ngờ rằng tấm bảng ấy ẩn chứa sự thật vô cùng thiết yếu. Họ không ngờ, vì như Philatô, họ không hiểu tuyên bố của Chúa Giêsu: “Nước của tôi không thuộc về thế gian này!”…
Biết bao người đã không ngờ… Chính chúng ta ngày nay nhiều khi cũng vẫn còn không ngờ rằng con đường làm Vua của Chúa Giêsu là như thế! Nhưng đó là sự thật. Chúng ta được cứu rỗi bằng chính con đường Thập giá, bằng vị Vua chịu đóng đinh và treo lên, chứ không bằng con đường nào khác hay nhờ ai khác. Thánh Phaolô nhắc chúng ta:
“Chúa đã cứu chúng ta thoát khỏi quyền lực u tối, đem chúng ta về nước Con yêu dấu của Chúa, trong Người chúng ta được ơn cứu rỗi nhờ máu Người, và được ơn tha tội… Người là nguyên thuỷ và là trưởng tử giữa kẻ chết, để Người làm bá chủ mọi loài” (x. Cl 1,12-20).
Mừng Chúa Giêsu Kitô Vua vũ trụ, chúng ta ý thức lại: Nước Thiên Chúa và Triều đại Thiên Chúa là tất cả sứ mạng của chúng ta, của Giáo hội. Vâng, mục đích của hiện hữu chúng ta, hiện hữu của Giáo hội, là Sứ Mạng. Và mục đích của Sứ Mạng là Nước và Triều đại Thiên Chúa.
“Lạy Chúa Giêsu Kitô, là Vua cai trị mọi loài; xin Chúa làm Vua cai trị lòng con suốt đời”.
CHÚA KITÔ NGỰ TRỊ LÒNG CHÚNG TA – Anê Bích Trúc
Hôm nay, toàn thể Giáo Hội long trọng mừng lễ Chúa Ki-tô Vua vũ trụ. Mỗi Kitô hữu được mời gọi sống tâm tình tôn vinh Thiên Chúa – Vua các Vua, Chúa các Chúa và hiệp thông với nhau để dâng lời cảm tạ vì một năm phụng vụ đã chính thức khép lại. Đây cũng là lúc một cánh cửa mới mở ra cho hành trình đức tin của mỗi người. Chúng ta tự hỏi chính mình mình: “tôi đã chăm sóc đời sống thiêng liêng của tôi như thế nào? Tôi đã cộng tác với ơn Chúa ra sao? Đặc biệt, trong cõi lòng tôi lúc này, có một vị vua nào đang ngự trị không? Nếu có, vị vua ấy thật sự là ai?
Theo trình thuật thánh Luca, trước khi trút hơi thở cuối cùng, chính trên thập giá – nơi tột đỉnh của đau thương, Chúa Giê-su đã thi hành vương quyền của mình khi Người hứa ban Nước Thiên Đàng cho một trong hai tên gian phi. Trước đó, Người đã bị kết án bởi tay con người, vác thập giá lên đồi Calvê, chịu đóng đinh và chịu mọi lời sỉ nhục. Những gì Người trải qua không chỉ là nỗi đau thân xác mà còn là những mũi nhọn đâm vào trái tim: những lời nhục mạ cay độc, những cái nhìn lạnh lùng, những trái tim đã mất dần khả năng yêu thương vì quá quen với bất công và bạo lực.
Dân chúng và các thủ lãnh đứng đó, nhưng đứng thật xa với Chúa. Họ chỉ nhìn thấy nơi Ngài là một kẻ đáng khinh thường, đáng chết. Đã có lúc họ nghĩ Ngài là vị ngôn sứ quyền năng, là Đấng chữa lành bệnh và trừ quỷ, nhưng vì trái tim họ chai cứng, khép kín nên Chúa cũng không thể chạm đến trái tim họ và họ không được biến đổi.
Đứng gần với Chúa hơn là lính tráng – những con người đã quá quen với việc hành hạ và hành quyết. Sự tàn nhẫn lặp đi lặp lại khiến trái tim họ đóng băng trước nỗi khổ của người khác. Với họ, Chúa Giê-su cũng chỉ là một tù nhân cần phải loại trừ. Tiền bạc, thú vui của quyền lực và sự ác độc đã bào mòn nhân tính của họ, đến nỗi họ chỉ sống cho mình.
Gần hơn nữa là hai tên gian phi bị đóng đinh cùng Người. Giữa cuộc đời nhiều tội lỗi và sai trái, vẫn có một tia sáng nhỏ bé mà Chúa đã gieo vào lòng họ. Một người bị nỗi tuyệt vọng đè nặng đến mức không còn nhìn lên được nữa; anh chỉ thấy nỗi khổ của mình. Nhưng người kia, trong khiêm tốn và chút lương thiện còn sót lại, đã nhận ra vẻ đẹp và quyền năng của Vua vũ trụ giữa khuôn mặt đẫm máu và bầm dập của Ngài. Anh mở lòng, và chính sự mở lòng ấy đưa anh đến với ơn cứu độ.
Nhìn vào cuộc sống ngày hôm nay, có nhiều điểm sáng nhưng không thiếu những bóng đêm tội lỗi. Chúng ta cũng dễ bị cuốn vào thờ ơ, oán ghét, sự độc địa trong lời nói, sự vô tình làm tổn thương nhau. Bất công, cám dỗ, giả dối, ganh ghét… vẫn lan tràn trong thời đại. Giữa thế giới ấy, Chúa Giêsu, Vua Tình Yêu đã đến và đã dùng cái chết trên thập giá để chứng minh tình yêu của Thiên Chúa dành cho nhân loại. Chỉ có trái tim biết yêu thương mới có thể làm cho cuộc sống này bình an và đáng sống hơn. Một trái tim yêu thương có thể biến đổi một con người; nhiều trái tim biết yêu sẽ làm thế giới trở thành thiên đàng của hạnh phúc, nơi không còn chiến tranh, bạo lực hay những lời làm tổn thương nhau.
Lạy Chúa! chỉ có Chúa mới biết rõ con và biết mọi điều đang xảy đến với con. Cuộc đời con không thiếu những nỗi đau và bất an. Nhưng hơn ai hết, con biết Chúa đã đến và chết cho con chỉ để nói với con rằng Chúa yêu con, muốn ở lại trong trái tim con và muốn con được sống hạnh phúc. Xin Chúa đến và ở lại trong nhà con, làm chủ trái tim con mãi mãi. Xin ban cho con ơn can đảm để loại bỏ mọi những gì làm con xa cách Chúa để con chỉ trung thành và yêu mến Chúa mà thôi. Amen.

