Thứ Sáu Thánh 2025 (18.4.2025 Thứ Sáu Tuần Thánh)
Ngày đăng: Tháng 4 18, 2025Không có Thánh lễ cho ngày Thứ Sáu Thánh! Điều này cũng phản ánh nỗi bàng hoàng về một hụt hẫng, một trống trải, một dở dang… như sự ngẩn ngơ của các môn đệ trước tất cả những gì xảy ra cho Chúa Giêsu, nhất là trước cái chết của Người trên Thập giá. Sự trống trải và dang dở này còn chờ được lấp đầy bởi những gì sẽ còn tiếp tục diễn ra nữa. Nhưng ngay ở đây, khi Chúa Giêsu kêu lên “Mọi sự đã hoàn tất” rồi gục đầu xuống và trao Thần Khí, thì đó là sự ứng nghiệm tất cả nỗi thống khổ của Người Tôi Tớ trong Isaia.
Bài ca thứ tư của người Tôi Tớ (Is 52,13-53,12) được đặt vào Phụng vụ Tưởng niệm Cái Chết của Chúa chiều nay thật là ăn khớp, thật là khít khao. Không có chỗ nào khác thích hợp hơn! Tốt nhất là đọc trọn bản văn của Bài ca này khi nhìn ngắm Chúa Giêsu treo trên Thập giá. Sau đây chỉ là một phân đoạn:
“Người chẳng còn hình dáng, chẳng còn oai phong đáng chúng ta ngắm nhìn, dung mạo chẳng còn gì để chúng ta ưa thích; Người bị đời khinh dể như kẻ thấp hèn nhất … Sự thật, người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh lấy những đau khổ của chúng ta. Mà chúng ta lại coi người như kẻ bị Thiên Chúa đánh phạt và làm cho nhuốc hổ. Chính người đã bị thương tích vì tội lỗi chúng ta, bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm. Người lãnh lấy hình phạt cho chúng ta được bình an, và bởi thương tích người mà chúng ta được chữa lành. Tất cả chúng ta lang thang như chiên cừu, mỗi người một ngả. Chúa đã chất trên người tội ác của tất cả chúng ta…”
Người Tôi Tớ đau khổ chính là Chúa Giêsu. Đoạn Thư Híp-ri hôm nay (4,14-16; 5,7-9) xác nhận sự ứng nghiệm của Bài ca nói trên, và cũng đáng đọc trọn bản văn để cảm nếm hết các dư vị ngọt ngào súc tích của nó:
“Anh em thân mến, chúng ta có một Thượng tế cao cả đã đi qua các tầng trời, là Ðức Giêsu, Con Thiên Chúa… Không phải vị thượng tế không thể cảm thông sự yếu hèn của chúng ta, trái lại, Người đã từng chịu thử thách về mọi phương diện như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi. Khi còn sống ở đời này, Chúa Kitô đã lớn tiếng rơi lệ dâng lời cầu xin khẩn nguyện lên Ðấng có thể cứu mình khỏi chết, và vì lòng thành kính, Người đã được nhậm lời. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã trải qua đau khổ mới học được thế nào là vâng phục, và khi tới mức thập toàn, Người đã trở nên căn nguyên ơn cứu độ đời đời cho tất cả những kẻ tùng phục Người”.
Như vậy, lời Chúa của cuộc Tưởng niệm hôm nay cho chúng ta biết Chúa Giêsu CHẾT THẾ NÀO và Người CHẾT ĐỂ LÀM GÌ, CHẾT CHO AI… Chúng ta sẽ lấy gì đáp lại đây, ngoài niềm tri ân cảm mến dạt dào của kẻ nhận được ơn cứu mạng? Và chúng ta tin tưởng, hy vọng, hoà trong chính niềm hy vọng và tín thác của Chúa Giêsu:
“Lạy Cha, con xin phó thác linh hồn con trong tay Cha!”
Lm. Lê Công Đức