Thân Cận (Suy Niệm Chúa Nhật XV Thường Niên C)
Ngày đăng: Tháng 7 12, 2025Bản chất con người luôn khao khát tìm kiếm hạnh phúc đích thực, luôn hướng thiện. Tuy nhiên, trước những hoàn cảnh của cuộc sống không ít người luôn tìm mọi cách để đạt được lợi ích cho riêng mình bất chấp đạo đức. Sự phức tạp của cuộc sống khiến người ta không dám tin đâu là thật, đâu là giả, không dám sống hết mình cho người khác. Vì vậy, định nghĩa “thân cận” trở nên xa lạ hay thậm chí hiểu sai. Câu hỏi của vị thông luật khi xưa giờ đây chúng ta tự đặt cho chính mình. “Ai là người thân cận của tôi?” (Lc10,29).
Phải chăng là những người thân trong gia đình? Những người hàng xóm, người cùng làm việc, người bạn…? Những người đó quả thực là những người sống gần bên ta. Nhưng họ có thực sự trở nên người mà ta luôn quan tâm, dành thời gian để lắng nghe họ, chăm sóc, chia sẻ, giúp đỡ họ và đặt lợi ích của mình trên họ thì đó mới thực sự là người thân cận.
Dụ ngôn Chúa Giêsu kể lại, người thân cận chính là người Samari có lòng nhân hậu, ra tay thực thi lòng thương xót với người bị nạn mà ông không hề quen biết. Như thế, người thân cận không chỉ gói gém trong những mối tương quan thân thiết quanh tôi, nhưng để có được “sự sống đời đời”, tôi cần mở lòng ra cho bất cứ người nào tôi gặp gỡ. Tất cả mọi người đều là “người thân cận” của tôi, không phân biệt giàu nghèo, trình độ, văn hóa…. Điều duy nhất để ta có thể trở thành người thân cận của người khác chính là ta mang trong mình Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Để làm được điều này, ta phải kín múc nguồn tình yêu từ nơi trái tim Lòng Thương Xót của Thiên Chúa và trao ban cho những người ta sẽ gặp gỡ.
Như người Samari đã dành tất cả những gì tốt nhất cho người bị nạn: con lừa ông đang cưỡi, thuốc-dầu, tiền đi đường… và nhất là sự chăm sóc chu đáo không chỉ hiện tại mà còn cho đến khi người bị nạn hồi phục. Ông đã chấp nhận sự thiệt thòi về mình, sẵn sàng để hành trình xuống Giêrikhô bị chậm lại, những kế hoạch tạm gác lại để chăm sóc cho người bị nạn. Mẫu gương ấy khiến ta phải chất vấn chính mình về những hành động của ta khi giúp đỡ người khác. Ta có tận tâm, tận tình hay chỉ qua loa cho được tiếng tốt?
Nhìn lại từng ngày sống đã qua, ta có thấy bản thân đã thực sự trở thành “người thân cận” của một ai đó chưa? Có thể ta không lướt qua người bị nạn như vị tư tế, Lêvi khi xưa, nhưng để trở thành một người Samari thực thụ ta đã đạt được đến mức độ nào?
Ta cũng tự đặt câu hỏi cho chính mình, “Ai đang là người thân cận của tôi?”. Có một thực tế đáng buồn chính là trái ngược với sự phát triển không ngừng của khoa học- kĩ thuật, công nghệ-thông tin; khoảng cách không gian được rút ngắn, nhưng khoảng cách giữa người với người lại ngày càng xa. Rất nhiều khi ta bận rộn với bao người bạn “ảo” ở đâu đó, nhưng những người gần kề bên ta lại không có trong cuộc sống của ta. Ta xem chiếc điện thoại, ipad… như những người bạn thân cận không thể tách rời. Có khi nào chúng ta xa ai đó một ngày mà cảm thấy khó chịu, nhớ nhung như khi xa chiếc điện thoại, xa thiết bị công nghệ… hay không? Ta đang tự thu hẹp thế giới lại, một thế giới chỉ có riêng ta, không còn chỗ cho những chia sẻ, lắng nghe, không còn chỗ cho những cuộc gặp gỡ trực tiếp thân tình. Bởi thế, không còn chỗ cho tình thương gặp được tình thương. Ta không còn đủ nhạy bén trước những nhu cầu, cảm xúc của người xung quang. Lời chất vấn của vị thông luật “ai là người thân cận của tôi?” thực sự là một câu hỏi cấp thiết mà mỗi người trong chúng ta cần đặt ra cho bản thân mỗi ngày. Trả lời được câu hỏi ấy không đơn thuần là ta sống một cuộc sống hạnh phúc với những người xung quanh, nhưng sâu xa hơn đó chính là con đường mà Chúa Giêsu đã dạy để ta đạt được “sự sống đời đời”.
Lạy Chúa, “người thân cận” luôn sẵn có bên chúng con, những có nhận ra và có sẵn sàng trở thành “người thân cận” của nhau hay không, điều đó tùy thuộc vào chọn lựa mỗi ngày của chúng con. Xin cho chúng con luôn ra đi, thực thi Lòng Thương Xót của Chúa để ước gì từng lời nói, việc làm của chúng con luôn là dấu chứng cho sự hiện diện của Chúa trong thế giới này. Amen
Mary Nguyễn