Tại Sao Chúa Phục Sinh Nhẫn Nại Đến…
Ngày đăng: Tháng 4 13, 2023Kinh thiên động địa! Có thể mô tả như thế về khoảnh khắc thiên thần lăn tảng đá khỏi cửa mồ, và các phụ nữ được loan tin Chúa đã sống lại và không còn ở đó nữa… Tin Mừng Mátthêu nói những người lính canh sợ đến chết ngất!
Những cuộc hiện ra của Chúa Phục sinh cho thấy thân xác Phục sinh của Người ‘vẫn là thân xác ấy, nhưng đã biến đổi’. Người đi ra đi vào những nơi đóng kín cửa một cách ung dung tự nhiên. Người dường như hiện ra cùng một lúc ở nhiều nơi mà không có vấn đề gì. Người vẫn ở trong thân xác ấy, với cả những vết thương của cuộc khổ hình, nhưng chất giọng và nét dạng của Người không được nhận ra ngay lập tức bởi những người từng quen biết… Không ai tò mò hỏi khi Thầy không hiện ra với chúng con thì Thầy ở đâu, cũng không ai hỏi mỗi lần Thầy hiện ra chỉ trong chốc lát rồi Thầy biến đi đâu. Mọi người đều cảm nhận được năng lực huyền nhiệm nơi thân xác Chúa Phục sinh. Thời gian và không gian không còn cầm buộc thân xác ấy như trước nữa!
Chưa hết, quyền năng của Chúa Phục sinh còn lan toả sang các tông đồ một cách ngoạn mục, như sự kiện Phê rô và Gioan chữa lành anh què ở Cửa Đẹp của Đền thờ, chính bởi chuyện này mà các ông phải gặp bao nhiêu rắc rối với Thượng Hội đồng…
Quyền năng như thế, nhưng thật lạ, Chúa Phục sinh không phô diễn sức mạnh và trấn áp mọi người, nhất là trấn áp các ‘đối thủ’, để gây ấn tượng và làm cho họ thần phục Người. Người không tổ chức những cuộc hiện ra hoành tráng, chẳng hạn hiện ra ngay tại sân Đền thờ, với đông đảo người chứng kiến, với phông bạt sân khấu rình rang, với những phương tiện truyền thông mạnh nhất, nhanh nhất và xa nhất… kiểu như ngày nay ta có loa kẹo kéo, livestream, truyền hình trực tuyến vậy!
Quyền năng như thế, nhưng Chúa Phục sinh chỉ hiện ra chủ yếu một cách kín đáo, chủ yếu trong vòng riêng tư mà thôi, và không hề tạo drama ồn ào… Người hiện ra trong vườn, chỗ gần mộ, với Maria Magdala… Người hiện ra với hai môn đệ đang rảo bước trên con đường khá vắng vẻ… Người hiện ra với Nhóm Mười Một trong phòng kín cửa… Người hiện ra với một số trong các ông trên bờ biển vắng vào lúc sáng sớm… ăn sáng hồn nhiên và đơn giản với các ông… rồi tâm sự rất riêng tư với Phê rô, kiểu “Anh có yêu mến Thầy không?” (hic, trò chuyện như thế này thì làm sao mà ‘livestream’ cho được chứ!)…
Tại sao vậy? Tại sao Chúa Phục sinh không chọn một cách nào đó để ĐƯỢC VIỆC THẬT NHANH, theo tâm thức thực dụng vốn rất phổ biến trong chúng ta ngày nay? Tại sao dù với quyền năng vô hạn, mà Người vẫn nhẫn nại tranh thủ từng trái tim để người ta tin vào Người, và thúc đẩy các môn đệ thừa sai của Người đi vào sứ mạng làm chứng vốn không hề dễ dàng, thậm chí gắn liền với kinh nghiệm thập giá vô cùng bi tráng mà chính Người đã từng trải qua?
Tại vì đức tin không thể có được do bị áp lực, dù là những dạng áp lực tinh tế nhất! Tin vào Chúa Giêsu Phục sinh, đó không phải là học thuộc một số bài giáo lý, cũng không phải là chấp nhận Người trên bình diện trí năng thuần tuý, mà là hoàn toàn tâm phục khẩu phục đón nhận Người vào cuộc đời và hiện hữu của mình.
Tin vào Chúa Giêsu Phục sinh, đó là nói như Phê rô trên bờ Biển Hồ sáng hôm ấy: “Thầy ơi, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy”…
Tin là yêu, là dấn thân trọn vẹn. Mà ‘yêu’ thì không thể cưỡng chế được, dù bằng bom nguyên tử, hay ngay cả cưỡng chế bằng quyền lực thần thiêng!
Lm. Giuse Lê Công Đức