Suy Niệm Chúa Nhật XXV Thường Niên, Năm C
Ngày đăng: Tháng 9 20, 2025LÀM TÔI THIÊN CHÚA HAY LÀM TÔI TIỀN CỦA – Linh mục Lê Công Đức
Tiền đồng Việt Nam đang trên đà mất giá. Nhiều hình ảnh cho thấy ở phía bắc người ta xếp hàng rồng rắn để mua vàng, bởi lo sợ lạm phát và không muốn cất giữ tiền mặt… Hai trong ba Bài Đọc Lời Chúa hôm nay cũng nói về tiền, nhưng không phải nói riêng về tiền mặt, mà về tiền bạc của cải cách chung. Lời Chúa cảnh giác chúng ta về thái độ đối với tiền của.
Trước hết, một cách đầy hình tượng, đoạn sách Amos (8,4-7) vạch trần lòng tham tiền của trong toan tính của người ta: “Bao giờ qua tuần trăng mới để chúng tôi bán hàng? Khi nào hết ngày Sabbat để chúng tôi bán lúa mạch. Chúng tôi sẽ giảm lường đong, tăng giá và làm cân giả. Chúng tôi sẽ lấy tiền mua người nghèo, lấy đôi dép đổi lấy người túng thiếu. Chúng tôi sẽ bán lúa mục nát”… Đó là lòng tham đến mức kiếm lợi bất chấp tất cả, kể cả “lấy tiền mua người nghèo”, nghĩa là bị ám ảnh bởi kiếm lợi đến mức sẵn sàng chà đạp phẩm giá con người.
Thái độ ấy rõ ràng chống lại đường lối của Thiên Chúa, Đấng bênh vực người nghèo vì quí trọng phẩm giá con người của họ, phẩm giá mà chính Thiên Chúa đã ban cho. Như lời Thánh vịnh 112 (Đáp ca): “Hãy ngợi khen Chúa, Đấng nâng cao kẻ túng thiếu từ chỗ bụi tro, và cất nhắc bạn cơ bần từ nơi phấn thổ, hầu cho họ ngồi với những bậc quân vương, với những bậc quân vương của dân Người”… Có thể diễn dịch: Thiên Chúa ưu ái nâng đỡ những người nghèo, không có tiền của, Ngài nâng họ lên ngang bậc quân vương (là địa vị cao nhất trên trần đời này trong ước mơ của nhiều người!)…
Giáo huấn của Chúa Giêsu về thái độ đối với tiền của thật rõ ràng, quyết liệt, và dứt khoát. Phải từ bỏ, siêu thoát… Phải dùng tiền của trong tư cách người quản lý khôn ngoan sáng suốt, chứ không để tiền của dẫn dụ và kiểm soát mình… Phải luôn cảnh giác cái nguy cơ xem tiền của là quan trọng nhất, quan trọng hơn cả Thiên Chúa trong lòng mình… Tiền của không quan trọng hơn cũng không quan trọng bằng Thiên Chúa! “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được” (x. Lc 16,1-13).
Đặt tiền của vào đúng chỗ của nó, có một thái độ và tương quan đúng đắn với nó, chúng ta mới có thể cảm nghiệm được điều mà thánh Phaolô khuyến dụ trong Thư 1 Timôthê (2,1-8), đó là “sống bằng yên vô sự, trong tinh thần đạo đức và thanh sạch”. Đó là “điều tốt lành và đẹp lòng Ðấng Cứu Ðộ chúng ta là Thiên Chúa, Người muốn cho mọi người được cứu rỗi và nhận biết chân lý”…
LO CHO TƯƠNG LAI – Maria Thanh Hằng
“Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông…” (Lc 16, 1)
Ông chủ đã tin tưởng trao phó tất cả tài sản của mình cho người quản gia, và điều ông cần nơi người quản gia là gì? Đó chính là: sự khôn ngoan, trung tín và trách nhiệm… Thế nhưng, ông chủ hoàn toàn thất vọng vì người quản gia đã tham lam, bất chính… Khi biết mình sẽ bị cắt chức, người quản gia đã tìm lối thoát cho mình: ông cho gọi các người nợ đến để giảm cho họ, mong muốn sau khi bị mất chức quản gia sẽ có người đón rước ông về, và điều đó Chúa Giêsu đã khen người quản gia ấy có cách hành xử khôn khéo: biết tính toán, dự liệu cho tương lai. Điều gây ngạc nhiên là Chúa Giêsu không khen sự gian dối, nhưng Ngài khen sự khôn khéo biết sử dụng thời cơ và phương tiện để chuẩn bị cho tương lai. Vì vậy, người môn đệ của Chúa Giêsu, đặc biệt là tu sĩ, tất cả chúng ta cũng được mời gọi hãy biết “khôn khéo” dùng của cải và đời sống hiện tại để chuẩn bị cho Nước Trời: sử dụng giây phút hiện tại để chuẩn bị cho “tương lai vĩnh hằng” ngang qua sứ mạng, mối tương quan, cách hành xử… “Hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu” (Lc 16, 9)
“Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn (Lc 16, 10)
Thánh Giuse được gọi là “người quản gia trung tín” vì Chúa đã đặt Ngài cai quản gia đình Thánh Gia. Vì sao gọi Thánh Giuse là “người quản gia trung tín”? Bởi vì Thánh Giuse thi hành thánh ý Thiên Chúa: Ngài đã trung thành làm tròn bổn phận, trách nhiệm của một người chồng, người cha khi được Thiên Chúa chọn để chăm sóc, nuôi dưỡng Chúa Giêsu – với một trái tim quảng đại, vị tha…
Cũng vậy trong cuộc sống, tiền của là vấn đề được người ta lưu tâm nhiều nhất. Vì thế, chúng ta tìm kiếm, gắn bó và rất dễ bị lệ thuộc vào nó. Phải chăng tiền bạc là một phần tất yếu của cuộc sống? Hay nó là phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi chúng ta? Nếu chúng ta miệt mài tìm kiếm, thu tích của cải ở đời này thì nó sẽ trở thành “ông chủ” mà chúng ta mong muốn được gắn bó. Đời tu là một sự từ bỏ để chọn lựa, không phải chọn lựa nửa vời, mà là chọn lựa dứt khoát Thiên Chúa là “Chủ duy nhất”. Vì chính Chúa Giêsu đã kết luận: “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi Tiền Của được” (Lc 16,13).
Vì thế Chúa Giêsu mời gọi tất cả mọi người chúng ta, đặc biệt là đối với những người bước đi theo Chúa trong đời Thánh hiến, đây là lời nhắc nhở nền tảng: đời tu không thể vừa theo Chúa, vừa nuông chiều đam mê thế gian. Sự khôn khéo thật sự không nằm ở việc tích lũy của cải, nhưng ở việc đầu tư cho Nước Trời.
“Con ngước mắt hướng nhìn lên Chúa, Đấng đang ngự trên trời.
Quả thật như mắt của gia nhân hướng nhìn tay ông chủ, như mắt của nữ tỳ hướng nhìn tay bà chủ…” (Tv 123, 1 – 2)
Lạy Chúa Giêsu, xin Chúa dạy chúng con biết sống khôn ngoan, biết chọn Chúa là đối tượng duy nhất trong cuộc đời của mình, biết sử dụng những gì chúng con có hôm nay để chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu. Xin cho chúng con là những người đi theo Chúa luôn trung tín sống các lời khuyên Phúc Âm, bác ái với nhau, biết tận dụng thời gian, khả năng và vật chất… như một phương tiện để phụng sự Chúa và phục vụ tha nhân. Xin cho chúng con đừng bao giờ làm tôi hai chủ, nhưng chỉ thuộc trọn về một mình Chúa. Amen.