Suy Niệm Chúa Nhật VI Phục Sinh, Năm B
Ngày đăng: Tháng 5 4, 2024Để cuộc sống trở nên tươi đẹp, chúng ta không thể thiếu vắng những tình bạn chân thành. Tình bạn giúp cho chúng ta rất nhiều về mọi khía cạnh trong cuộc sống, nhất là khía cạnh tinh thần lẫn hoàn thiện nhân cách. Dù ở bậc sống nào, ta cũng cần có những người bạn để chia sẻ những niềm vui, tâm sự nỗi buồn, và cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách. Nhưng để có được một người bạn tốt hay tri kỷ thì không phải lúc nào ta cũng có. Có những người bạn lướt qua trong đời ta hoặc trong một giai đoạn nào đó. Có những người bạn có thể sẵn sàng giúp ta về vật chất nhưng lại không hiểu cõi lòng ta v.v. Có nhiều lý do khách quan hoặc chủ quan mà chúng ta không có được những người bạn tốt. Tuy nhiên, có một người có thể hiểu, luôn sẵn sàng lắng nghe, chỉ bảo, hướng dẫn, đồng hành với chúng ta mọi nơi mọi lúc và yêu chúng ta cách vô điều kiện đó chính là Chúa Giêsu.
Chúa Giêsu là Chúa, là Thầy và là Vua nhưng Ngài đã nâng các môn đệ là những bạn hữu của Ngài. “Các con là bạn hữu của Thầy, nếu các con thi hành những điều Thầy truyền.” Chúa Giêsu không gọi các môn đệ là tôi tớ, vì tôi tớ thì không biết việc chủ làm, và tôi tớ chỉ làm theo những gì chủ nói mà thôi. Nhưng Chúa Giêsu đã coi các môn đệ là bạn hữu để từ đây, các môn đệ sẽ trở thành cánh tay nối dài của Thiên Chúa để mang tình yêu thương đến với mọi loài thụ tạo.
Điều Thầy truyền dạy là: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em.” Chúa Giê-su đã chủ động yêu thương ta và Người yêu thương cho đến cùng. Tình yêu của Người không giới hạn bởi một ai hay một không gian nhất định, nhưng là một tình yêu phổ quát, tình yêu dành cho tất cả những ai lắng nghe và thi hành ý muốn của Ngài. Qua tình yêu của Ngài, các môn đệ đã được biến đổi. Trước kia, các môn đệ cũng từng là những người bạn đi theo Giê-su chỉ vì danh tiếng hay lợi lộc trần thế. Cho nên, dù Đức Giê-su đã thổ lộ và tiên báo về cuộc khổ nạn của Người đến ba lần, họ cũng không thể nào hiểu nổi. Và khi Chúa Giê-su bước vào Vườn dầu, họ cũng không thể thức nổi với Người một giờ. Khi Thầy bị quân lính điệu đi thì mọi người đôi ngả chia rẽ. Nhất là, người môn đệ thân tín lại không dám thừa nhận Thầy mình trước một người tớ gái. Giờ đây, họ đã trở thành những chứng nhân của Chúa qua đời sống yêu thương, qua việc rao giảng Lời Chúa bằng tất cả sự cảm nghiệm của con tim.
Như thế, dù chúng ta có lỗi lầm đến đâu, nhưng nếu chúng ta khiêm tốn trước mặt Chúa và thú nhận về những tội lỗi mà chúng ta đã phạm đến Người thì chúng ta sẽ cảm nhận được tình yêu mà Chúa dành cho ta. Chỉ cần chúng ta dám mở cánh cửa lòng của chúng ta ra, thì ánh sáng Chúa Phục Sinh sẽ từ từ chiếu rọi xua tan những bóng tối sợ hãi trong tâm hồn ta. Nhờ đó, ta sẽ dễ dàng yêu thương người khác như Chúa đã yêu và sẵn sàng tha thứ lỗi lầm của anh chị em như Chúa đã tha thứ cho chúng ta.
“Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con, và đã cắt đặt để các con đi và mang lại hoa trái, và để hoa trái các con tồn tại, để những gì các con xin Cha nhân danh Thầy, Người sẽ ban cho các con.”. Tình yêu của chúng ta không chỉ dừng lại ở lời nói nhưng Chúa mời gọi chúng ta trở nên những nhân chứng sống động qua việc thực thi đức ái yêu thương, nâng đỡ nhau trong công việc bổn phận, giúp nhau thăng tiến trên đường nhân đức. “Không ai có thể cho những gì mà họ không có.” Vì thế, mỗi người hãy tuỳ theo khả năng của mình mà đón nhận nhau trong tinh thần liên đới và phục vụ.
Lạy Chúa Giêsu, vì yêu thương chúng con, Chúa đã chết để cho chúng con được sống. Xin cho chúng con cũng biết sống hy sinh cho nhau, tôn trọng nhau để chúng con trở thành những người bạn đích thực của Chúa và tha nhân.
Anna Trần Bưởi