Suy Niệm Chúa Nhật V Mùa Chay, Năm B
Ngày đăng: Tháng 3 15, 2024Nếu mùa đông, cây cối không rụng lá thì sẽ chẳng có mùa xuân đâm chồi nảy lộc. Cành mai sẽ không nở hoa nếu không được bứt lá. Như thế, lời của Đức Giêsu: “Nếu hạt lúa mì gieo vào lòng đất không chết đi, không thối đi thì nó vẫn trơ trọi một mình, còn nếu nó chết đi thì nó sẽ sinh nhiều bông hạt khác” muốn nói với chúng ta điều gì?
Bước vào Chúa Nhật Thứ Năm, hành trình Mùa Chay dần kết thúc. Sắp đến ngày dân Chúa từ khắp nơi trở về Giêrusalem mừng lễ Vượt Qua, Đức Giêsu cũng lên. Người lên vì giờ của Người đã đến, “giờ Con Người được tôn vinh”. Trong Chúa Nhật tuần thứ tư, Chúa Giêsu đã nói: “Như Môsê đã treo con rắn lên ở sa mạc thế nào, thì Con Người cũng sẽ phải treo lên như vậy, để tất cả những ai tin ở Người, sẽ được sống đời đời”.Chúa Nhật hôm nay, Người loan báo trước cái chết và sự Phục sinh của Ngài qua hình ảnh hạt lúa gieo vào lòng đất sẽ chết đi. Đối với những người không có niềm tin, chết là hết, không còn gì để hy vọng. Tuy nhiên, đối với Chúa, cái chết của Người không phải là dấu chấm hết nhưng là lúc Người đi vào vinh quang, thời sự sống chiến thắng tử thần và chương trình cứu độ của Chúa Cha nên trọn vẹn.
Hạt lúa được đem gieo, chôn vùi trong lòng đất, khi gặp điều kiện thuận lợi theo thời gian nó sẽ bị hủy ra, bị bóc tách. Dần dần từ nơi nó, một mầm non sẽ xuất hiện và chồi lên khỏi mặt đất, một sự sống mới chào đời. Chúa Giêsu tự ví Ngài như là hạt lúa mì chịu chôn vùi, chịu thối đi bởi tội lỗi nhân loại, chịu nghiền nát bởi những lằn roi điên dại nhưng hạt lúa đó đang chờ đợi ngày nảy mầm, trỗi dậy và phục sinh.
Chúng ta thử đặt mình vào thân phận hạt lúa mì. Chúng ta muốn chết đi như hạt lúa mì để sinh nhiều hạt khác hay là muốn mình được an toàn, nguyên vẹn, trơ trọi. Đó là một chọn lựa. “Chết đi, thối đi” có lẽ thật kinh khủng, đó là lúc chúng ta sẽ không còn hình dạng chính mình. Tuy nhiên, đó mới chỉ là thân xác, điều Chúa muốn nói đến là con người bên trong mỗi người. “Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời.” Để trở nên một người mới, trưởng thành, chúng ta phải chấp nhận từ bỏ chính mình, chết đi cho những tính hư nết xấu của mình, chịu bầm dập, tôi luyện bản thân qua những khó khăn, thử thách, gian nan, chịu cắt tỉa, gọi giũa đớn đau. Muốn xây dựng một tập thể, cộng đoàn hiệp nhất và thăng tiến, ta cần phải bỏ đi “cái tôi” cố hữu, chủ nghĩa cá nhân, ý kiến bảo thủ, độc đoán, bỏ đi sự cứng nhắc, hà khắc với anh chị em. Đó là sự chết đi mỗi ngày, một cuộc tử đạo liên lỉ, không quy ngã về mình, nhưng quy về Chúa, nhường chỗ cho lợi ích chung của cộng đoàn, của anh chị em.
Hạt lúa gieo vào lòng đất, để có thể nảy mầm, sinh được nhiều hạt khác, hạt lúa tốt cần được gieo vào đất tốt. Nếu không phù hợp, hạt lúa sẽ trơ trọi, chết khô, và đi vào quên lãng, không ai biết đến. Cũng vậy, nếu chúng ta chỉ biết sống cho mình, chúng ta sẽ cô độc và chết khô. Lúc đó, cuộc đời chúng ta sẽ là dấu chấm hết. Như hạt lúa, chúng ta cần ra khỏi vùng an toàn của mình để sống giữa cộng đoàn, liên đới với mọi người, đến với những vùng ngoại vi, nhất là những nơi khó khăn, thiếu thốn, khắc nghiệt, đến với anh chị em nghèo để thấu cảm, quảng đại sẻ chia, dấn thân phục vụ, mang lại niềm vui, niềm an ủi và nâng đỡ họ.
Chúng ta chỉ thực sự tìm thấy mình khi biết trao ban. Như hạt lúa mì đã chết đi như thế nào, ta cũng hãy chết đi cho tha nhân để có sự sống tròn đầy. Xin Chúa ban thêm sức mạnh để chúng ta can đảm từ bỏ chính mình, đón lấy trách nhiệm của cuộc sống, biết kết hợp với Chúa qua những hy sinh trong đời thường để mỗi ngày đời sống chúng ta trổ sinh thêm nhiều hạt khác, hạt của niềm vui, bình an, hạt của niềm hạnh phúc và hy vọng cho những người chúng ta gặp gỡ.
Maria Hương Quỳnh