Suy Niệm Chúa Nhật III Phục Sinh, Năm C
Ngày đăng: Tháng 5 3, 2025Loan Báo Tin Mừng Phục Sinh, Bất Chấp Mọi Trợ Lực – Lm. Lê Công Đức
Có thể hình dung câu chuyện trên bờ Biển Hồ (x. Ga 21,1-14) như sau: Mười một ông, nhưng ở đây chỉ có bảy. Vắng bốn người, họ đi đâu nhỉ? Thầy sống lại và hiện ra vài lần, nhưng hiện ra rồi biến đi, phần lớn thời gian các ông không có Thầy, chỉ xúm xít với nhau… Rồi sự xúm xít ấy cũng lỏng lẻo dần… Trống trải, đợi chờ, cũng uể oải… Một cảm giác bất quyết của những kẻ chẳng nắm chắc mình sẽ làm gì tiếp theo!…
Ồ, trước mắt là phải làm gì đó, kiểu ‘bói rẻ còn hơn ngồi không’, hơn nữa cũng phải kiếm ăn qua ngày chứ!… Thế là Simon Phêrô đề xướng việc đi đánh cá, và sáu bạn kia mau mắn hưởng ứng. Khổ nổi, thất bại thê thảm, dù đa số trong nhóm từng là những người đánh cá chuyên nghiệp ngay tại chính vùng biển này!… Suốt cả đêm chẳng được gì cả. Ba năm theo Thầy, nay Thầy trôi tuột, khi ẩn khi hiện; còn tay nghề của mình thì cũng xuống cấp trầm trọng rồi sao?… Coi chừng – như người ta nói – mất cả chì lẫn chài!…
Thế rồi Thầy lại xuất hiện. Ban đầu không nhận ra, nhưng sau đó các ông nhận ra. Một mẻ cá lớn lúc này cũng không còn mấy ý nghĩa, vì mục tiêu của các ông đã chuyển từ biển lên bờ! Trên bờ có sẵn cá và bánh, với lửa than… Nhưng quan trọng hơn, các ông lên bờ vì trên bờ có Thầy! Thầy trò dùng bữa với nhau, không nói nhiều, nhưng tâm tình đầy ắp… Một câu chuyện lành, với cái kết có hậu!
Các ông được củng cố trong việc xác lập mục tiêu là chính Thầy, là dành phần đời còn lại để rao giảng và làm chứng về Thầy, để đánh bắt trên bờ’, nhất là sau khi nhận lãnh Thánh Thần… Thầy là mục tiêu, là lẽ sống, nên các ông rao giảng về Thầy bất chấp mọi trở lực. Niềm tin mạnh như vậy tự nó là điều nguy hiểm đối với những quyền lực có xu hướng toàn trị, muốn kiểm soát mọi mặt đời sống dân chúng, kể cả niềm tin tôn giáo – vì thế bách hại xảy ra rất sớm và tiếp tục trong dòng lịch sử. Đây là câu chuyện không lành cho các thế hệ môn đệ thừa sai của Chúa (x. Cv 5, 27b-32.40b-41).
Bị bách hại là chuyện không lành, nhưng các môn đệ thừa sai vẫn kiên tâm bền chí, tin rằng Chúa Phục sinh đã chiến thắng đầu não của ác thần. ‘Phản động’ đối với công cuộc của Chúa là giơ chân đạp mũi nhọn, như lời Chúa cảnh cáo Sa-ul thành Tácxo. Đáp ca (Tv 29) và Bài đọc 2 (Kh 5,11-14) âm vang niềm tin chiến thắng này: “Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con”… “Chiên Con đã bị giết, xứng đáng lãnh nhận quyền năng, phú quý, khôn ngoan, sức mạnh, danh dự, vinh quang và lời chúc tụng”.
Chúng ta đang ở trong lịch sử Giáo hội. Đó là Giáo hội của Chúa Phục sinh. Và đó là lịch sử loan báo Tin Mừng… cho đến tận thế!
Chúa Luôn Hiện Diện – Maria Nguyễn Diễm
Trang Tin Mừng Thánh sử Gioan tường thuật lại việc các môn đệ đang ở cùng với nhau trong bầu không khí khá buồn bởi cái chết của Thầy Giêsu. Thì, Phêrô chợt lên tiếng “Tôi đi đánh cá đây”, một câu nói như phá tan không gian lạnh lẽo. Các môn đệ khác cùng đồng thanh “Chúng tôi cùng đi với anh” vì có lẽ ai trong các ông cũng muốn thoát khỏi không gian ngột ngạt này. Các ông như rơi vào trạng thái thất vọng và Chúa Giêsu đã đến mang lại niềm hy vọng và sức mạnh cho các ông.
Chúa Giêsu xuất hiện như một người khách lạ trên biển và hỏi các môn đệ: “Này các chú không có gì ăn ư?”. Ban đầu các ông không nhận ra, nhưng sau khi nghe Chúa nói “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá”, các ông liền nhận ra Thầy mình.
Sau khi kéo theo mẻ cá đầy vào bờ các ông nhìn thấy có sẵn bếp than hồng, các ông càng xác tín hơn sự hiện diện của Chúa. Ngài vẫn tiếp tục quan tâm và hướng dẫn các môn đệ. Chính nhờ sự can thiệp của Ngài mà công việc của các môn đệ đâm hoa kết trái. Lạy Chúa! khi suy niệm đến đây con chợt nhận ra rằng, nếu trong mọi công việc con luôn có Chúa cùng hiện diện và hướng dẫn thì cuộc đời con cũng sẽ sinh hoa kết trái. Chúa không hiện ra và làm tất cả cho chúng con, hay vạch ra cho chúng con một kế hoạch một chương trình sẵn có, mà Ngài mời gọi sự cộng tác của chúng con. Ngài xuất hiện như một người phục vụ chuẩn bị sẵn cho các ông một bếp than hồng để sưởi ấm và một bữa ăn để no lòng. Tất cả đã sẵn sàng “Anh em đến mà ăn” để sưởi ấm lòng mến của các ông và nuôi dưỡng đức tin kiên vững của các ông trong sứ mạng.
Con chỉ đứng ngoài quan sát mà tim như muốn vỡ òa vì niềm vui và hạnh phúc, các môn đệ không thể hiểu những gì đang xảy ra lúc này, chẳng dám nghĩ cảnh tượng này có thể quay lại sau những ngày vừa qua. Khi đó con mới thực sự hiểu thế nào là tình yêu, vì yêu mà ngay sau khi Phục Sinh Chúa chỉ tìm gặp những người Chúa yêu và yêu Chúa, chứ không phải là những người đã từng bắt bớ, sỉ nhục và đóng đinh Chúa.
Lạy Chúa! con cũng muốn yêu Chúa như các môn đệ để rồi cũng được Chúa yêu như vậy. Xin cho con biết luôn hy vọng cho dẫu cuộc sống hôm nay đầy những điều làm con phải thất vọng và luôn xác tín rằng Chúa sẽ đến và tìm gặp những người Chúa yêu.
Con Có Yêu Mến Thầy Không? – Anna Trần Bưởi
Ta cùng ngồi lặng lại trước khung cảnh nơi biển hồ Tibêria năm xưa, nơi khởi đầu và cũng là nút thắt hành trình ơn gọi của các môn đệ.
“Tôi đi đánh cá đây”. Lời ông Phê-rô cất lên như tiếng thở dài văng vẳng nơi biển hồ rộng lớn khi không còn Thầy nữa. Không còn điểm tựa của cuộc sống, ông quay lại với điểm bắt đầu, một lối mòn quen thuộc. Một công việc, một cái nghề của kiếp người. Bất chợt, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các ông vẫn không nhận ra Người. Rồi Đức Giê-su cất tiếng hỏi thăm “Này các chú, không có gì ăn ư?”, và Ngài nói cách rõ ràng, mãnh liệt hơn, “Cứ thả lưới bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.” Câu nói ấy cất lên gợi lại sự thân quen, giọng nói thuở bình minh ấy. Để rồi, người môn đệ Chúa yêu chợt bừng tỉnh: “Chúa đó”.
“Chúa đó”, tiếng nói ấy khiến vị tông đồ trưởng quay lại khoác áo vào, vì nhận ra bản thân đầy những yếu đuối và bất xứng. “Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên và có cả bánh nữa.” Phải chăng trong lúc chúng ta mải loay hoay với mớ hỗn độn của những bận tâm, Chúa vẫn lặng yên chờ đợi và dọn sẵn bữa tiệc cho chúng ta? “Anh em đến mà ăn.”
Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Simon Phê-rô: “Này anh Simon, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?” Câu hỏi vừa thân thương vừa thẳng thắn như lời mời gọi Chúa dành cho mỗi người chúng ta. Đức Giê-su không chỉ hỏi ông một lần nhưng tới ba lần. Điều đó khiến ông tỏ ra chút sợ hãi và phân vân. Nhưng Simon vẫn yêu, một tình yêu trọn vẹn dành cho Thầy. Còn tình yêu của chúng ta với Thầy có bị thay đổi theo thời gian hay hoàn cảnh hay không?
Giữa những bộn bề của cuộc sống, giữa những xao động của nhân thế nổi trôi, ta có nghe được lời mời gọi “Hãy theo Thầy” nữa chăng? Khi trái tim chúng ta đang bận chia những vách ngăn danh vọng, tương quan, lạc thú. Khi tâm trí chúng ta còn bận tâm quá nhiều tính toán, so đo. Thì ta có đủ lặng để trả lời câu hỏi của Chúa: Con có yêu mến Ta hơn những thứ đó không?
Lạy Chúa Giê-su, xin thêm sức cho chúng con, vì nếu dựa vào sức mình, chúng con không thể chịu nổi những áp lực của thế gian này. Nhưng con tin tình yêu của Ngài sẽ giúp chúng con vượt qua tất cả. Amen