Suy Niệm Chúa Nhật, Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, Năm A
Ngày đăng: Tháng 5 27, 2023ĐẤNG CHỮA LÀNH
Sau 50 ngày mừng mầu nhiệm Phục Sinh, hôm nay toàn thể Giáo Hội đón nhận Chúa Thánh Thần – Đấng Chữa Lành. Thánh Gioan kể lại cách sinh động câu chuyện này: “Vào chiều ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái.” Câu đầu tiên của Tin mừng hôm nay cho chúng ta sống lại bầu khí của cuộc tử nạn và phục sinh của Đức Kitô. Sau biến cố chấn động toàn thể Giêrusalem, lòng các tông đồ không tránh khỏi nỗi sợ hãi. Kinh Thánh viết các ông sợ người Do thái nhưng quả thực là các ông lo sợ cho số mệnh của mình. Thầy đã bị bắt, bị đánh đòn và giết chết thì “môn đệ không hơn thầy” nên có thế nào chăng nữa thì cũng có ngày bị bắt và bị giết như Thầy. Nỗi lo bao trùm khiến họ co cụm và đóng kín. Quả thật, ta thường đóng kín, một mặt để tìm chốn an toàn nhưng mặt khác là để che giấu đi tất cả! Che giấu đi nỗi đau đang quằn quại, che giấu đi vết thương đang ngày ngày gặm nhấm, che giấu đi những tổn thương không muốn ai biết tới…! Lối sống như thế của người sợ hãi thường biến mình thành một ao tù. Một khi không có sự lưu thông thì sớm muộn nguồn nước trong ao đó cũng sẽ bị hôi thối và không một sinh vật nào có thể tồn tại được. Cũng vậy, con người sợ hãi đóng kín với thế giới và quay về với chính mình thì cũng tự đào hố chôn mình mà thôi!
Chúa Giêsu quả là một nhà tâm lý đại tài. Chúa thấu hiểu tâm trạng của môn đồ, Chúa thấy trước được những nguy hại nếu môn đệ ở mãi trong tình trạng đó. Chúa đến và mang cho các ông Đấng Chữa Lành: ‘“Bình an cho anh em!” Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn.” Chúa đến với các tông đồ bằng chính con người mà họ đã thấy mấy ngày hôm trước. Con người đã chết tất tưởi trên thập giá với những vết thương vẫn con nơi thân xác Chúa. Con người thất bại ê chề nay đang sống và đang hiện diện bên họ. Con người ai nhìn thấy cũng phải che mặt thì giờ đây đang mang lại cho họ sự bình an. Chúa mở vết thương nơi lòng bàn tay và cạnh sườn cho các môn đệ. Chúa phơi bày trước họ thương tích của khổ nạn thập giá cũng chính là cách Chúa lấy ra khỏi tâm lòng họ nỗi sợ hãi đang canh cánh bên mình. Lấy ra chỉ để cho các ông được chữa lành. Vết thương của tội lỗi, của sự độc ác của con người nay trở thành dấu tích của tình yêu, nay mang sức mạnh chữa lành.
Ngay khi được chữa lành, các tông đồ lãnh nhận sứ vụ và hân hoan thi hành với Đấng ban sức mạnh cho các ông. Sách Công vụ ghi lại: mọi người đều nhận được Thánh Thần và họ bắt đầu nói các thứ tiếng khác nhau. Cục diện mới của các tông đồ khác hẳn với bức tranh đầy tràn sợ hãi của ngày thứ Nhất trong tuần. Sức mạnh làm nên sự khác biệt chính là nhờ Đấng Chữa Lành. Các tông đồ đã mạnh dạn dùng ơn của Thánh Thần ban để loan báo những kỳ công của Thiên Chúa khiến cho mọi người nghe đều kinh ngạc.
Trong cuộc sống thường nhật, chúng ta phải đối diện với nhiều sợ hãi. Những sợ hãi có khi làm ta mất ăn, mất ngủ, làm ta thắt lòng lại. Nếu một mình đối diện, loay hoay với chính mình, với nỗi sợ hãi, với nỗi đau thì ta không có cơ may được chữa lành. Theo gương của Đấng Phục Sinh, tôi và bạn được mời gọi phơi bày trước Chúa, trước người đồng hành hay người thân tín những nỗi đau, sợ hãi đang gặm nhấm tâm hồn ta. Chỉ khi phơi bày những thương tích ta mới mong nó được chạm tới và nhận được sự chữa lành từ Đấng Chữa Lành. Khi đón nhận sức mạnh của Đấng Chữa Lành, chắc chắn chúng ta sẽ hân hoan, sẵn sàng loan báo những kỳ công của Thiên Chúa bằng chính cuộc sống của mỗi người chúng ta.
Maria Nguyễn Hường
Trong Thánh lễ hôm nay, chúng ta nghe hai bài đọc
về biến cố Chúa Thánh Thần hiện xuống (Cv 2,1-11; Ga 20,19-23).
Trong bài Tin Mừng theo thánh Gioan, Đức Giêsu phục sinh
bất ngờ đến với các môn đệ vào ngày thứ nhất trong tuần,
khi họ còn hoảng sợ đóng cửa sau cái chết của Thầy.
Ngài nhẹ nhàng cho họ thấy những vết thương,
để họ tin Đấng đang sống và đang đứng trước mặt họ
chính là người Thầy bị đóng đinh, đã chết và được chôn táng.
Ngài chuyển lại cho các ông sứ mạng Ngài đã lãnh nhận từ Chúa Cha:
“Như Chúa Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em.”
Chính vào giây phút này mà Lễ Hiện Xuống bắt đầu.
Thầy Giêsu thở hơi trên các môn đệ, hơi thở của sự sống thần linh.
Ngài nói với họ: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần.”
Đây là món quà quý nhất Ngài hứa ban khi được Chúa Cha tôn vinh.
Đây là Đấng Bảo Trợ mà Ngài đã nhiều lần nhắc đến.
Lễ Hiện Xuống thứ nhất diễn ra cách thân mật, riêng tư giữa Thầy trò,
trong bầu khí của một căn phòng đóng kín.
Còn năm mươi ngày sau lễ Vượt Qua, cũng tại căn phòng này,
Vào dịp lễ Ngũ Tuần, lại diễn ra một lễ Hiện Xuống khác.
Lần này không có Chúa Giêsu, vì Ngài đã về nhà Cha,
nhưng có tới 120 người tụ họp, có cả các phụ nữ (Cv 1,15).
Bỗng nhiên từ trời có một tiếng lớn giống như tiếng gió thổi mạnh,
rồi xuất hiện những lưỡi như lưỡi lửa đậu trên từng người.
Thế là mọi người được tràn đầy Thánh Thần,
Và bắt đầu nói được tiếng của các dân tộc mà mình không quen biết.
Tiếng ầm vang của gió chẳng những ùa vào đầy căn phòng trên lầu,
mà còn lôi kéo sự chú ý của những người Do-thái sùng đạo
từ khắp nơi trên mặt đất đổ về Giêrusalem mừng lễ.
Họ ngỡ ngàng khi thấy một nhóm người
có khả năng nói thứ tiếng của vùng mình sống, khiến mình hiểu được.
Hai trình thuật trên đây về lễ Hiện Xuống
có những nét khác biệt, và có những nét giống nhau.
Đức Giêsu thở hơi để ban Thánh Thần cho môn đệ cách nhẹ nhàng,
trong bầu khí thân tình của Thầy trò gặp lại nhau.
Niềm vui thì có, nhưng nỗi sợ vẫn còn.
Sau khi nhận Thánh Thần, các môn đệ vẫn chưa dám mở cửa.
Năm mươi ngày sau, trong cơn gió mạnh chuyển rung,
Thánh Thần đến trên từng người trong nhà dưới hình lưỡi lửa.
Lần này, Phêrô đã can đảm đứng ra để giảng bài giảng đầu tiên
mời gọi người nghe hoán cải và chịu phép rửa,
để được ơn tha tội và lãnh nhận Thánh Thần (Cv 2,38).
Các môn đệ đầu tiên đã không giữ Thánh Thần cho riêng mình.
Họ coi việc nhận lấy Thánh Thần là điều cốt yếu (Cv 19,1-7).
Thánh Thần là Đấng vượt qua mọi ranh giới quốc gia, ngôn ngữ.
Ngài đã bất ngờ ngự xuống trên dân ngoại (Cv 11,15).
Ngài phá vỡ thảm kịch tháp Babel bằng cách làm người ta hiểu nhau,
và đem lại sự hiệp nhất mà vẫn giữ sự đa dạng.
Hôm nay Giáo Hội đã lan khắp thế giới, các cánh cửa đã mở tung.
Chúng ta đã được lãnh bí tích Thêm sức, và được sai vào thế gian.
Nhưng chúng ta không chỉ lãnh nhận Thánh Thần một lần trong đời.
Chúng ta được Ngài hướng dẫn, trợ lực, từng giây từng phút.
Ước gì Thánh Thần luôn ở với, ở bên và ở trong chúng ta (Ga 14,16-17),
Để giúp chúng ta gặp được Giêsu.
Cầu Nguyện
Lạy Cha, xin ban cho chúng con Thánh Thần.
Vì không có Thánh Thần,
Cha sẽ là Đấng nghìn trùng xa cách,
Đức Kitô trở thành nhân vật của quá khứ,
Sách Tin Mừng là mớ chữ vô hồn,
Hội Thánh chẳng khác nào một tổ chức.
Vì không có Thánh Thần của Cha,
quyền uy trở thành quyền thống trị,
truyền giáo thành tuyên truyền,
việc phụng tự trở thành một thứ sùng bái,
cách hành xử của kitô hữu thành thứ đạo đức của nô lệ.
Nhưng nếu có Thánh Thần,
vũ trụ này được nâng lên,
những đau đớn để sinh ra Nước Cha không vô nghĩa,
Đức Kitô phục sinh thật sự có mặt,
Tin Mừng thành sức sống vô bờ,
Hội Thánh có nghĩa là hiệp thông.
Nếu có Thánh Thần của Cha,
quyền uy của Hội Thánh là phục vụ,
truyền giáo trở thành một lễ Hiện Xuống mới,
phụng vụ là một tưởng niệm và là một thực tại,
các hành động của con người mang tính thần linh.
Lạy Cha, xin ban Thánh Thần cho chúng con.
(dựa theo của Đức Thượng phụ Athenagoras)