Sẽ Đến Hồi Chung Cuộc (Suy Niệm Chúa Nhật XXXIII Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng mười một 15, 2025Chúa nhật 33 Thường niên, chúng ta đã tới sát gần sự kết thúc một chu kỳ Năm Phụng vụ. Âm hưởng cánh chung được nghe rất rõ. Thế giới đầy những khóc cười này, lịch sử đầy chìm nổi này sẽ đi về đâu? Nó sẽ không quay vòng như một quan niệm về ‘luân hồi’ nào đó. Nó cũng không đi mãi trên một quĩ đạo đường thẳng vô cùng vô tận. Thế giới và lịch sử này đã có điểm bắt đầu, và sẽ đi tới điểm kết thúc, trong đó số phận của mỗi người sẽ được ấn định. Như lời sách Malakhi:
“Ðây sẽ đến ngày bừng cháy lên như lò lửa: tất cả những kẻ kiêu căng và những người làm tội ác sẽ như rơm rạ… Phần các ngươi là những kẻ kính sợ thánh danh Ta, các ngươi sẽ được Mặt Trời công chính mọc lên cho, mang theo sự cứu chữa trong cánh Người” (x. Ml 4,1-2a).
Sự kết thúc và ấn định số phận chung cuộc ấy được mô tả là ‘Ngày của Chúa’. Đó là ngày mà “Chúa ngự tới cai quản chư dân trong đường chính trực” (x. Tv 97, Đáp ca). Ta nhận ra ngay ở đây: Ngày của Chúa, hay cánh chung, không nên làm ta lo lắng thất đảm, mà nên khơi lên trong ta niềm lạc quan và hy vọng. Bởi đó là ngày Chúa ngự đến kia mà!
Chúa Giêsu dùng hình ảnh Đền thờ Giêrusalem để xác nhận thực tại cánh chung. Giêrusalem huy hoàng tráng lệ, là niềm tự hào của dân Israel, là biểu tượng của sự vững bền… nhưng “Những gì anh em nhìn ngắm đây, sau này sẽ đến ngày không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào mà chẳng bị tàn phá”… Nghĩa là, những gì xem ra vững chãi nhất trên cõi đời này cũng sẽ không còn. Tất cả sẽ qua đi, cho sự xuất hiện của một thế giới mới, với trời mới đất mới…
Trước cú chuyển tiếp từ lịch sử đến vĩnh cửu ấy, những biến động đầy đảo lộn sẽ xảy ra. Sẽ khốn khổ đấy. Tuy nhiên, Chúa Giêsu trấn an chúng ta: “Anh em sẽ bị mọi người ghét bỏ vì danh Thầy; nhưng dù một sợi tóc trên đầu anh em cũng sẽ chẳng hư mất” (x. Lc 21,5-19).
Chính cảm thức về cánh chung cũng cần phải đúng đắn và tránh những cách nghĩ lệch lạc, chẳng hạn cách nghĩ của những người bạc nhược, thụ động, lười biếng, không làm gì cả, coi cuộc sống hiện tại này chỉ như một ‘phòng chờ’… Thánh Phaolô đã nhắc nhở: “Có một số người trong anh em sống nhàn cư, chẳng làm việc gì hết!” Thật đáng buồn biết bao. Vì thế, Phaolô đã làm gương, và mạnh dạn kêu gọi các tín hữu noi gương mình:
“Anh em biết phải noi gương chúng tôi thế nào, bởi vì chúng tôi đã không lười biếng lúc ở giữa anh em, cũng không ăn bám của ai, nhưng chúng tôi làm lụng khó nhọc vất vả đêm ngày, để không trở nên gánh nặng cho người nào trong anh em. Không phải chúng tôi không có quyền, nhưng là để nêu gương cho anh em, để anh em bắt chước chúng tôi” (x. 2Tx 3,7-12).
Có những người mải loay hoay lo cho cuộc sống bên kia mà không biết làm gì với cuộc sống bên này! Chúng ta đừng quên, câu hỏi thứ nhất không phải là ‘có cuộc sống bên kia không?’, mà là: Có cuộc sống bên này không? …
Lm. Lê Công Đức

