Ơn gọi của hạt cát
Ngày đăng: Tháng 3 31, 2022Có bao giờ ta thử ngồi bên lề đường và cảm nhận sự sống đang xoay vần những hạt cát li ti và mỏng manh. Có bao giờ ta tự hỏi nhờ đâu mà ta đang đứng vững trên đôi chân của mình. Nắm những hạt cát mềm mại nằm gọn trong tay, tôi tự hỏi chúng có mang trong mình sự sống không nhỉ? Giá trị của chúng là gì?
Nhìn những hạt cát li ti trên tay mình, tôi hiểu cái cảm giác nhột nhạt thật lạ lẫm. Cảm giác được nâng niu, cứ muốn bám víu khi người ta muốn buông ra. Cảm giác như một vật thật bé nhỏ được ôm chào cả thế giới này vậy. Thế giới này sống động bởi những vật tưởng chừng vô danh và rất đỗi bình thường.
Cái đẹp của hạt cát là dù nhỏ đến đâu nó cũng được liên kết bởi rất nhiều hạt cát khác. Nó nối liền cuộc sống của mọi con người trên mặt đất, làm nên lịch sử vẻ vang của cả địa cầu. Mỗi hạt cát là cả thế giới, có những nét rất riêng của vùng miền, mang theo những câu chuyện dài vượt mọi biên giới. Mỗi hạt cát cũng là một mảng riêng lẻ, một thế giới độc lập. Những hạt cát vô tình được đặt cạnh nhau tạo nên nhưng mảng lớn làm thành con đường dài.
Đã nhiều lần tôi đi trên cát và bỏ qua chúng như một vật vô tri vô giác và tầm thường. Nhưng khi ngồi lại và ngắm nhìn chúng tôi mới hiểu được giá trị của chúng. Có thể nói cuộc sống của chúng thật tự do, nay đây mai đó, mỗi hạt một nơi, nhưng chẳng bao giờ chúng dám lên tiếng hay ngỏ lời. Chúng cứ bám theo những bàn chân vô định đi đến hết phương trời này đến phương trời khác, tha hương cầu thực. Bàn chân nào nặng và giẫm mạnh thì mang chúng theo nhiều hơn và xa hơn, còn bàn chân nào nhẹ thì dẫn chúng theo được đoạn đường có khi rơi lúc nào không ai biết. Bàn chân thì chẳng bao giờ phải nghĩ có trách nhiệm với hạt cát, còn cát thì cứ vô tình bám theo gót chân con người.
Có thể nói hạt cát đã đồng hành với bàn chân con người một cách âm thầm nhưng đôi khi vẫn bị hắt hủi bởi một cái phủi nhẹ, hay cái giẫm thật mạnh phũ phàng. Đôi khi chúng cũng bị một cú sốc thật lớn được đưa lên cao rồi hạ xuống thấp tản mạn dưới mặt đất, va đập nhau bởi một cơn gió mạnh. Chúng cũng bị đè bẹp bởi những hòn đá to, những bàn chân luôn giẫm đạp. Vậy mà hạt cát vẫn vui vẻ, bình an và im lặng. Có lẽ hạt cát ấy ý thức được thân phận mình chăng, mặc cho người ta đưa đẩy đến đâu thì đến, bởi cuộc đời của cát là như vậy. Hạt cát đón nhận tất cả như là cái tất yếu phải đến trong cuộc đời mình. Vì vậy, có thể nói hạt cát tuy âm thầm nhưng đầy nội lực.
Cát chẳng biết mình thuộc về nơi nào nhưng cát biết nơi nào cũng là nhà của chúng. Bởi sứ mạng của cát là hiện diện và sống âm thầm dưới bàn chân con người, là môi trường để cây cỏ vươn cao rực rỡ, là con đường nối kết miền yêu thương… Chúng ta cũng biết rằng cuộc sống nơi sa mạc luôn đầy những khó khăn và thử thách, cái người ta thấy trước mắt thường chỉ là nắng gió và cát bụi. Nhìn về phí trước giữa lòng sa mạc mênh mông và bao la như vậy người ta thường cảm thấy mình bị lạc lối.
Cát không theo ta đến chốt điểm của mọi lộ trình nào, chúng có thể rải rác trong hành trình ta đi. Nhưng cát thật tuyệt vời kì lạ, chúng tín hiệu cho nhau để tiếp sức trong mọi quá trình của bước chân. Nhờ vậy ta mới hiểu không có vật gì trên đời này là vô nghĩa, chỉ có con người đôi lúc lãng quên. Càng bước đi ta mới hiểu được sự tồn tại của những hạt cát.
Cuộc sống quanh ta cũng vậy, ta gặp rất nhiều người, nhiều vật rất đỗi bình thường như những hạt cát, nhưng tất cả đã cho ta rất nhiều giá trị trong mọi chặng đường cuộc sống. Ta thường nghĩ rằng họ không phải là bạn của ta, là anh em của ta, là gia đình ta…Vì thế ta không biết trân trọng hay giữ gìn những khoảnh khắc tương giao và những giá trị nhỏ bé ấy, và để lúc nào vội rơi như những hạt cát mới biết xót xa. Ngay giữa dòng chảy của cuộc đời vẫn có những hạt cát đang rơi. Qua đi là vĩnh viễn.Vậy ta phải làm gì khi biết mình còn bước được trên những hạt cát âm thầm ấy?
Maria Khánh Vũ