Nhỏ Bé Nhưng Vừa Đủ…
Ngày đăng: Tháng mười một 3, 2022“Cô ơi! Cô đọc kinh chưa?” Đó là câu hỏi mà cậu bé Nam vẫn thường hỏi tôi vào mỗi buổi trưa trước khi đi ngủ.
Tôi cười và trả lời:“Cô chuẩn bị đọc, cô đợi Nam và các bạn ngủ ngoan cô mới đọc được”.
Tôi hỏi lại Nam:“Thế con đọc chưa?”
Cậu bé nhanh nhảu trả lời: “Con đọc một mình rồi ạ.”
Bỗng giọng của Nguyễn cất lên:“Phước chưa đọc, cô ơi.”
Phước như không bằng lòng, liền trả lời: “Phước đọc rồi mà…đọc rồi mà…”
Nhưng Nguyễn vẫn khẳng định Phước chưa đọc. Và cuộc tranh cãi bắt đầu, làm cho lớp học bỗng ồn ào vì hai “ông tướng nhỏ ấy”.
Để giải quyết, cô quyết định, thôi mình cùng đọc chung nhé. Bỗng dưng các bé cùng bật dậy và đọc kinh cùng cô.
“Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời… Amen.”
Cô dừng lại ở đó nhưng rồi Thiên Ân cất giọng: “Cô ơi, kinh Kính Mừng và cả kinh Sáng danh nữa.” Sau những câu kinh ấy, “bà quản” Nguyễn sẽ dâng lời nguyện tự phát: “Con xin Chúa cho gia đình con mạnh khỏe, cho các bạn của con mạnh khỏe, cho các cô trong trường mạnh khỏe.”
Sau khi đọc xong, các bé cùng chúc “Con chúc cô ngủ ngon. Chúc các bạn ngủ ngon” và cùng nhau ngủ bình an trong Chúa.
Đó là điều dễ thương và đẹp nhất mà những cậu bé, cô bé mầm non mà tôi đang dạy vẫn làm trong mỗi ngày sống, đó như món quà đơn sơ nhưng chân thành nhất mà những bé thơ nơi đây dâng tặng cho Chúa. Chỉ mới lên 4, lên 5 nhưng ở những đứa trẻ đó luôn ý thức về sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời một cách thật đơn sơ như tâm hồn các bé. Đó là cách mà các em đang làm sáng danh Chúa. Tôi thực sự cảm động mỗi khi khung cảnh ấy lại xuất hiện. Và tôi đã gặp Chúa thực sự nơi những đứa trẻ.
Tôi đã phải “cúi đầu” và tạ ơn Chúa: Điều bình dị nhưng sao mà ấm áp đến thế!
Những hình ảnh đẹp tưởng chừng như bình thường ấy lại như một lời nhắc nhở đắt giá cho tôi về “đời sống chứng tá” của chính mình.
Là một tu sĩ, tôi ước ao được gặp Chúa mỗi ngày, cảm nhận được sự đồng hành cũng như tình yêu thương của Chúa dành cho tôi. Nhưng vì nhiều lý do, vì bận mải với bổn phận; vì một trái tim khô khan, nguội lạnh; vì những đam mê, sự tự do đã nhiều lần tôi xa Chúa, nhiều lần tôi đánh mất sự thiết thân với Chúa. Vì thế, đôi khi tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi, không tìm thấy niềm vui trong đời dâng hiến.
Và đời tôi … vắng bóng Thiên Chúa.
Nét đơn sơ và chân thành của những đứa trẻ nơi đây như hồi chuông đánh thức tôi: Đối với Chúa không cần cầu kỳ nhưng là nét đơn sơ. Đối với Chúa không cần hoa mỹ nhưng là sự chân thành. Đối với Chúa không cần lớn lao nhưng là nhỏ bé. Như chị Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã chân nhận: “Con chỉ là một linh hồn rất bé mọn chỉ có thể dâng những điều bé mọn cho Chúa.”
Tôi sẽ cố gắng mỗi ngày sống đẹp hơn bằng chính mình tốt nhất với nét đơn sơ, chân thành với người, với đời. Sống đẹp hơn với một tinh thần lạc quan và lòng yêu mến trong mọi công việc. Sống đẹp hơn với Chúa bằng một tình yêu tinh tuyền, một trái tim thuộc trọn về Chúa. Qua từng ngày sống, tôi chỉ xin cho tôi gặp Chúa trong từng công việc, trong từng con người mà tôi gặp gỡ và phục vụ để tôi “vui vẻ mà dâng hiến” và “làm sáng danh Chúa hơn mỗi ngày.”
Mary Đặng