Nên Thánh
Ngày đăng: Tháng mười một 1, 2022Có rất nhiều người đang đợi xe điện tại một trạm kia. Ai cũng hối hả mong cho đến lượt mình lên xe. Khi xe vừa dừng bánh, người ta chen lấn, xô đẩy về phía cửa xe. Trước sự hỗn loạn đó, người ta đã làm ngã một em bé đang đứng bán báo gần cửa xe, những tờ báo trên đôi tay bé nhỏ của em rơi hết xuống đất. Trong những người chen chúc nhau trên xe có một người khá đứng tuổi, ăn mặc lịch sự, mặc dù cũng vội vã, ông đứng lại nhìn em bé và ông nhận ra là em bị mù. Ông nói lời xin lỗi và cúi nhặt từng tờ báo lên cho em mà không quan tâm mình sẽ lỡ mất chuyến xe. Biết ơn về cử chỉ tốt của ông, em bé hỏi: Ông có phải là bạn của Chúa Giêsu không? Lời nói của cô bé thật đơn sơ nhưng lại đầy ý nghĩa.
Dù không nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tấm lòng và sự tử tế của vị khách lạ kia. Vị khách ấy có điều gì đó rất giống với những gì cô đã được nghe về Chúa Giêsu, vậy có lẽ ông là bạn của Chúa rồi. Bạn của Chúa sẽ mang cung cách của Chúa, thái độ của Chúa, cử chỉ như Chúa, và đó cũng là điều chúng ta được mời gọi: Làm sao để tương thích con tim chúng ta với cõi lòng của Chúa, làm sao để qua chúng ta, mọi người có thể cảm nghiệm được một tình yêu không cao vời nhưng gần gũi, và ấm áp. “Chúa đau nỗi đau của con, Chúa buồn nỗi buồn của con”.
Quả thật, Chúa Giêsu thổn thức trước nỗi đau của người đàn bà góa mất con; Ngài quặn lòng khi thấy đám đông bơ vơ đói khổ; Ngài kiên nhẫn trong việc hướng dẫn các môn đệ; Ngài vui vẻ với các trẻ nhỏ đến với mình và chúc lành cho chúng; Ngài tới chung vui trong ngày cưới của gia đình ở Cana; Ngài cầm tay và nâng bà mẹ vợ của Simon dậy sau cơn sốt nặng; Ngài trân trọng hai đồng tiền xu của bà góa nghèo; Ngài đoái nhìn tới Giakêu, kẻ bị cả xã hội loại trừ, và vào nhà dùng bữa với ông. Khi mang cung cách của Chúa Giêsu là ta đang “tái thể hiện nơi đời mình những khía cạnh khác nhau nơi cuộc đời trần thế của Ngài” và như vậy, chính là chúng ta đang nên thánh theo như lời của Đức Thánh Cha Phanxicô trong tông huấn “Vui Mừng và Hân Hoan”.
Các thánh hẳn là những con người có đời sống thánh thiện, nhưng đó không phải là đời sống mà người bình thường không thể thực hiện được. Đời sống thánh thiện mà mỗi chúng ta được mời gọi là chu toàn những bổn phận nhỏ bé thường ngày, can đảm đón nhận trách nhiệm của sứ mạng. Cộng đoàn không cung cấp cho ta nhưng điều kiện lý tưởng để nên thánh cách thụ động, nhưng mời gọi chúng ta, cùng nhau cộng tác và có khi là dấn thân cho những bất toàn của cộng đoàn. Chúng ta không biết có bao nhiêu con đường nên thánh, nhưng chắc chắn không có đường siêu tốc hay đường tắt. Nên thánh là một hành trình dài, một thách thức đòi hỏi mỗi chúng ta phải nỗ lực, phải lội ngược dòng, phải dám sống khác, sống tốt hơn, sống siêu thoát, từ bỏ nhiều hơn, và trên hết phải xin ơn Chúa mỗi ngày.
Có những con đường nên thánh rất khác nhau nhưng chắc chắn chúng ta không thể nên thánh nếu ta sống “xa Chúa”. Ở nhà Chúa, nhưng trái tim lại đập ở một nơi khác. Nơi ấy có thể là các trang mạng, nơi ấy có thể là sự lệ thuộc trong một mối tương quan, nơi ấy có thể là một đam mê, thậm chí là một kế hoạch cho sự tiến thân. Chưa bao giờ ơn gọi thánh hiến bị khủng hoảng như ngày nay, người tu sĩ không tìm được ý nghĩa, niềm vui trong đời tu, thái độ sống dửng dưng, làm cho đời tu mất hương vị và thiếu sức sống. Xin Chúa cho mỗi chúng ta biết bắt đầu và lại bắt đầu, biết trở về nguồn, xuất phát lại từ Đức Kitô, trở nên con người thần nghiệm trong tương quan với Thiên Chúa; Đồng thời chúng ta cũng biết đi bước trước trong tương quan với chị em; Quảng đại, dấn thân và hết mình trong tương quan với tha nhân như một người tôi tớ phục vụ. Với sự đồng hành của Chúa, mỗi người chúng ta cùng “hiệp hành”, bước đi cùng nhau, cùng nhau sống ơn gọi nên thánh mỗi ngày trong sứ mạng của mình. Amen.
Maria Nguyễn Ngoan