Mong manh phận người
Ngày đăng: Tháng Tư 7, 2022MONH MANH PHẬN NGƯỜI
“Hỡi người hãy nhớ chính thân phận mình, chỉ là bui đất trong bàn tay Chúa tình yêu. Ngài dựng nên con, ban cho con xác thân linh hồn. Để rồi một mai, con sẽ trở về với cát bụi”(Dấu Chân). Không ai sinh ra trong cuộc đời này lại không muốn được hạnh phúc. Thật trớ trêu thay phận làm người sinh-lão-bệnh- tử, hành trình làm người xen lẫn buồn vui, sướng khổ, đau đớn, bệnh tật không ai tránh khỏi. Đau khổ bệnh tật đôi khi làm bế tắc cuộc sống, nhưng với người Kitô hữu, niềm tin vào Chúa Phục sinh, giúp ta sống lạc quan và tín thác. Thiên Chúa đã tạo dựng nên chúng ta, chính Ngài quản lý và làm chủ cuộc đời ta.
Nếu ai đã một lần bước chân vào bệnh viện, nhất là được chứng kiến tận mắt những bệnh nhân nằm phòng ICU[1], họ là những người được đội ngũ nhân viên y tế chăm sóc rất tích cực để có thể duy trì sự sống. Những bênh nhân này, trên cơ thể không có quần áo, may chăng chỉ có tấm vải trắng phủ trên người họ, thay vào đó là các loại thuốc dịch truyền bao phủ trên người. Bên cạnh đó, máy monitor theo dõi liên tục dấu hiệu sinh tồn, bệnh nhân nặng thì thở máy bằng việc đặt nội khí quản.
Chứng kiến các bệnh nhân trước những giờ phút sinh tử này, thầm nghĩ về phận người thật quá mong manh. Ngoài cửa phòng ICU, người thân bệnh nhân vừa nghẹn nào vừa nói: “mới ngày nào ba tôi còn khỏe, ăn được ngủ được, còn vui chơi với các cháu, chỉ một cơn xuất huyết não, ba tôi không còn biết gì nữa, chẳng biết khi nào ba tôi tỉnh lại, thôi đành phải đợi”. Có một lần được tiếp xúc với một bác sĩ trẻ phòng ICU nói thế này: “nhìn thấy các bệnh nhân thế này nghĩ cảnh về già là thấy nản rồi”. Quả thật, cuộc đời không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra, nay còn khỏe, có khi ngày mai đã nằm bất động, tim vẫn đập nhưng mắt không mở được để nhìn thấy cuộc sống xung quanh.
Chút quan sát từ phòng ICU, chúng ta được mời gọi trở về với lòng mình. Phận người mong manh chóng qua. Tiền tài, danh vọng, cuối cùng cũng chỉ còn một tấm thân trần trụi với đôi bàn tay trắng bất động. Tấm thân đó, đôi bàn tay đó đã làm nên sự nghiệp, địa vị và rất nhiều thứ cho xã hội, gia đình và cho con cháu giờ đây hoàn toàn bất lực. Có những con người một thời cống hiến, thì cũng có những bệnh nhân là tù nhân, tội phạm, giờ đây cũng đều như nhau: trần trụi và bất lực chia tay với mọi đam mê cuộc sống.
Từ đó, mỗi người tự hỏi bản thân sẽ làm gì để cuộc sống thực sự trở nên có ý nghĩa hơn. Hãy cố gắng tập làm người tốt mỗi ngày, hãy vui với cuộc đời, bằng lòng với những gì ta đang có. Là người Kitô hữu, chúng ta được mời gọi tín thác vào Thiên Chúa. Mọi cố gắng của chúng ta khi làm điều tốt sẽ không vô nghĩa, khi biết đặt niềm hy vọng vào Ngài. Mỗi việc tốt ta làm hôm nay sẽ thấy được tương lai ta sẽ ở đâu. Vật chất và vinh quang trần thế này sẽ qua đi nhanh chóng, phận người rồi đến lúc cũng trở về với bụi đất, như lời bài hát của Nhạc sĩ Kim Long luôn vang vọng trong ngày thứ Tư lễ Tro:“hỡi người, hãy nhớ mình là bui tro, một mai người sẽ trở về với bụi tro”. Và sách Giảng viên cũng đã khẳng định điều đó: “mọi sự đều đi về một nơi, mọi sự đều đến từ bụi đất, mọi sự đều trở về bụi đất” (Gv 3, 20).
[1] ICU được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit. ICU là nơi đặc biệt trong bệnh viện nhằm điều trị và chăm sóc đặc biệt, nhằm duy trì sự sống cho bệnh nhân bệnh nặng hay chấn thương nghiêm trọng.
Phạm Trang