MỆT…! HÃY NGHỈ
Ngày đăng: Tháng 3 13, 2023Chắc hẳn đã là người đến một lúc nào đó sẽ cảm thấy thấm mệt. Cái mệt làm cho ta luôn chùn bước, rã rời, muốn bước đi nhưng lại khựng giữa khoảng không gian rộng lớn như một giọt nước đang chơi vơi giữa lòng đại dương. Ta gắng dốc từng hơi thở để tìm lại sức sống. Mệt cũng là nỗi khổ riêng của mỗi người. Chẳng thế mà Trịnh Công Sơn đã viết: “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”
Có nhiều cái mệt: mệt óc, mệt lòng, mệt trí. Mệt làm suy sụp tiêu hao, tiều tụy rồi chán chường bỏ ngỏ, để lại sau lưng tất cả những hoài bão, dự định, lý tưởng, chẳng buồn nghĩ tới tương lai. Đôi khi ta mệt là chuyện rất bình thường. Tệ hơn, ta biết mình mệt mà không dám dừng, cứ lao về phía trước như con thiêu thân mà chẳng có một kế hoạch rõ ràng, khoa học. Ta cứ phải đi tìm cho mình những mặt nạ phù hợp với từng công việc và tương quan, để trốn tránh thực tại, không dám đối diện với bản thân. Ta phải cố gắng tìm những lý lẽ riêng để che đậy sự giả dối bằng tất cả năng lực của mình.
Mệt vì ta luôn sống theo suy nghĩ và cuộc sống của người khác mà chẳng có lập trường của mình. Ta xây dựng hình tượng của mình trên những dư luận, những đòi hỏi nhất thời của cuộc sống mà quên đi đó là bóng mờ ảo ảnh. Ta chẳng lắng nghe được chính mình, im lặng trước tiếng nói của con tim. Đã biết bao lần ta thấy lòng mình tăm tối và hoang lạnh như một gã khờ bước đi trong đêm. Ta mệt khi lòng mình quá nhiều bóng tối mà không biết làm sao để thoát khỏi.
Ta mệt mỏi vì không làm chủ được cảm xúc, cứ canh cánh trong lòng một nỗi lo âu như sợi dây vô hình nào đó. Bởi thế, khi bệnh tật tới, ta không đủ tinh thần để đón nhận, khó khăn một chút ta không đủ dũng cảm để vượt qua. Ta đi trong vòng luẩn quẩn của suy nghĩ, từ khước những lời động viên hay bất kể sự giúp đỡ nào. Điều ấy chứng thực rằng ta mang nơi mình một sự giới hạn, bị khuôn định bởi không gian và thời gian. Ta chọn cho mình một lối đi riêng, mặc kệ đời, mặc kệ vật. Ta tự cho mình là đúng với đủ lý lẽ riêng để bảo vệ quan điểm hiếu thắng.
Ta mệt khi không sống giây phút hiện tại, thân xác ở đây mà tâm trí lang thang phiêu bạt nơi nào. Phải chăng ta đang mơ mộng tìm kiếm một điều gì mong manh mà niềm tin thì yếu đuối. Cái cảm giác chờ đợi mong manh làm xao xuyến cả con tim ở một nơi nào xa xăm nào đó. Ta cứ cắm đầu vào một tương lai vô định mà quên đi hiện tại ở đây và lúc này. Ta kiệt quệ về tinh thần, thể lý và cả con tim biết rung cảm. Quả vậy, mọi thứ sẽ tan biến đi nếu ta không thương lấy chính mình.
Ta mệt khi sống thái độ bi quan. Ta chỉ tập trung vào những mệt mỏi của thân xác mà quên rằng sau ta là cả bầu trời sức mạnh. Bởi ta luôn nhìn mọi sự dưới phông nền màu đen, khi những vệt sáng lại là chủ đạo của gam màu tối. Ta nạp thêm những suy nghĩ, lời nói tiêu cực, và cái nhìn bóp méo để tô thêm màu đen cho cuộc đời. Ta đâu biết rằng còn bao điều tốt đẹp vẫn đang chờ khám phá, còn nhiều cơ hội mời ta làm lại cuộc đời. Dẫu khi cuộc đời cho ta cả trăm lý do để khóc, thì hãy cho đời thấy mình có ngàn lý do để cười. Bởi chính lúc ta yếu đuối nhất là lúc sức mạnh trong ta chỗi dậy.
Nếu mệt…hãy nghỉ ngơi!
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Thiên Chúa ban tặng cho ta một ngày để lấy lại sức, đó là “ngày Sabbath”.
Nghỉ ngơi không chỉ để ta được bồi bổ tâm hồn, gia tăng sức mạnh sau một ngày làm việc. Nghỉ ngơi còn là thời gian để ta sắp xếp lại kế hoạch cho ngày mới, định hướng cho tương lai và sống quân bình. Nghỉ ngơi cũng là khoảng lặng để ta nhìn lại chính mình, nhìn lại những giới hạn, yếu đuối mong manh của phận người, đồng thời biết tạ ơn trời, cám ơn đời, cho ta thêm một dấu lặng.
Sống là một tiến trình thay đổi bất tận luôn có điểm tới và điểm dừng. Ngay giữa dòng chảy của cuộc đời luôn có bao điều đang vùn vụt qua đi. Qua đi là vĩnh viễn. Sống là bước từng ngày và dừng đúng thời điểm. Ta có dám phung phí đặt vào cuộc đời mình một khoảng lặng khi bị cuốn đi bởi dòng chảy ấy. Dám sống là chính mình với tất cả hoài bão và lý tưởng để cống hiến cho cuộc đời này thêm nhiều giá trị.
Maria Vũ Khánh