Có Chăng Là Một Tia Nắng???
Ngày đăng: Tháng 3 4, 2024Trong những ngày bầu trời u ám, lạnh lẽo, tuyết rơi nhiều, ta cần một tia nắng ấm!
Điện thoại đã gác từ bao giờ mà lòng tôi vẫn còn vang vọng giọng nói của người bạn “đôi khi mình chỉ cần một tia nắng!” Tia nắng ấy không đơn thuần là ánh nắng tự nhiên, nhưng nó mang theo biết bao tâm sự. Chỉ cần một tia nắng nhỏ bé thôi, nhưng đủ để xuyên thấu, đủ để làm ấm lên một con tim đang thao thức, đang bồi hồi.
Nhà tôi và nhà bạn cách nhau mỗi bờ giậu. Những ngày thuở nhỏ cứ quấn quýt lấy nhau, từ đi lễ, đi học giáo lý, đi học ở trường cho đến những buổi trưa trốn ba má đi bắt chuồn chuồn hay bắt cua nơi dòng suối. Người ta cứ nói chúng tôi là hai chị em “sinh đôi”, mà thực chất có giống nhau chút nào đâu! Có lẽ do chúng tôi rất hợp nhau và thân thiết với nhau.
Rồi lớn lên, chúng ta phải chia xa nhau vì mỗi người có một hướng đi và chọn lựa khác nhau. Bạn đã chọn đến một đất nước xa xôi, nơi đó cho bạn được nhiều điều tốt đẹp nhưng cũng không thiếu những giông tố. Một trong những giông tố đôi khi là sự cô đơn. Giữa một môi trường toàn những người “khổng lồ” như thế, bạn rất cần những tia nắng để sưởi ấm lòng mình. Đó có thể là cái nhìn đồng cảm, những lời động viên, vụ cười thân thiện… Tất cả những tia nắng này đều mang dáng dấp của niềm hy vọng. Hy vọng vào những điều tốt đẹp. Mọi niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn đều xuất phát từ Chúa Giê-su.
Mỗi ngày, mỗi cảnh huống trong cuộc sống đều có những tia sáng, đôi khi nó có vẻ le lói, nhưng dù le lói hay lập lòe thì nó vẫn là ánh sáng, thứ ánh sáng này vẫn tiềm tàng cho đến khi nó trở nên bừng cháy, chính là lúc con tim được ngập tràn sự bình an và thanh thản. Nhưng làm sao để nhìn ra ánh sáng ấy trong khi tôi vẫn còn quá nhiều bóng tối? Lăng kính để cho ánh sáng phản chiếu đã bị những thứ bụi phủ mờ. Bụi của thành kiến, của ích kỷ, của bảo thủ, bụi mờ của một con tim không biết mở ra với ánh sáng đích thực. Có lẽ lăng kính đời tôi đã đến lúc được gột rửa bởi một cơn mưa? Làm thế nào để tôi được chạm đến những hạt mưa ấy?…
Người ta vẫn thường nói “gặp được Chúa thì mọi việc đều có cách giải quyết”. Đã bao lần tôi chạy đến với Ngài, sự im lặng của Ngài bao trùm lấy tôi, tôi sợ hãi, lửng thửng quay gót, mệt mỏi. Tôi thấy cuộc đời sao mà nhiêu khê!!! Đôi khi bước chân của tôi như muốn dừng lại, nhưng lời mời gọi trở về bên Chúa vẫn còn vang vọng trong tim. Và rồi một hôm, giữa bao nỗi niềm của một tâm hồn chán chường, tôi đã cảm được một Thiên Chúa của niềm hy vọng. Trong mọi hoàn cảnh, Chúa luôn để lại một dấu chỉ của tia sáng như hình ảnh ngôi mộ trống (Ga 20, 6-7). Trong khi người ta đang khóc lóc, thất đảm vì không biết ai đã trộm xác Chúa, sự thất vọng đã xâm chiếm tâm hồn con người, thì tấm khăn che đầu Chúa Giê-su không để lẫn với các băng vải nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi, đây là dấu chỉ sự phục si nh của Đức Ki-tô. Những lúc tôi không nhìn thấy Chúa, tôi không nhìn thấy ánh sáng của Ngài bởi lẽ tôi mãi loay hoay với những bề bộn của mình, với những bụi mờ đang dày đặc hơn trên tấm kính, mà không dám để Ngài chạm đến hồn tôi.
Bạn ơi, tôi nhận ra rằng bên chân Giê-su, tôi khám phá ra được nhiều điều mới lạ. Trước đây, tôi nghe người ta nói nhiều về Chúa, đọc nhiều sách về Ngài, tôi nói tôi biết Ngài, nhưng thực sự là tôi chưa biết. Những hạt mưa đã rơi xuống trên đời tôi, đã chạm đến trái tim tôi, dù cho đôi khi tôi cảm thấy rét buốt. Đối với tôi, giờ đây Chúa là một Người Bạn thực sự, đơn giản vậy thôi! Người Bạn luôn bên tôi, Người Bạn luôn dành cho tôi một chỗ trống để tôi được ngồi cạnh, Người Bạn không quên động viên mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc, và Giêsu- Người Bạn luôn chiếu soi những tia nắng hy vọng ấm áp trong tôi.
Maria Kim Trần