Chuyện Con Chiên Lạc Là Tôn Trọng Nhân Phẩm (10.12.2024 Thứ Ba Tuần II Mùa Vọng)
Ngày đăng: Tháng mười hai 9, 2024Thông điệp về DỌN ĐƯỜNG ngày càng dồn dập trong sách Isaia, kèm với sự báo trước về niềm vui và sự an ủi của ‘thời cứu độ’ đang đến gần. Nghĩa là sự chuẩn bị ở đây, tuy giục giã gấp rút và tạo cảm giác hơi căng thẳng, nhưng là sự chuẩn bị để vui, để ăn mừng – chứ không phải sự chuẩn bị đầy lo sợ để đối phó với một tình huống có tính đe doạ hay khủng bố nào đó. “Hãy dọn đường Chúa, hãy sửa đường Chúa chúng ta trong hoang địa cho ngay thẳng, hãy lấp mọi hố sâu và hãy bạt mọi núi đồi… Hỡi ngươi là kẻ đưa tin mừng cho Giêrusalem, hãy mạnh dạn cất tiếng. Hãy cất tiếng cao, đừng sợ! Hãy nói cho các dân thành thuộc chi họ Giuđa rằng: Ðây Chúa là Thiên Chúa các ngươi sẽ đến trong quyền lực, và cánh tay Người sẽ thống trị”…
Đặc biệt, vị Mêsia sẽ đến ấy được khắc hoạ như một MỤC TỬ tận tuỵ chăm lo cho đàn chiên, quan tâm đến từng con chiên một: “Người chăn dắt đàn chiên Người như một mục tử. Người ẵm những chiên con trên cánh tay, ôm ấp chúng vào lòng, và nhẹ tay dẫn dắt những chiên mẹ”…
Chúa Giêsu đến, Người thường xuyên xác nhận tư cách Mục Tử của Người như vậy. Đặc biệt trong bản văn Tin Mừng Máttheu hôm nay, Người nhấn mạnh sự quan tâm và trân trọng đối với từng con chiên, nhất là con chiên bị lạc mất! Chúa dẫn ta đi từ kinh nghiệm thông thường – là việc người chăn chiên bỏ 99 con trong hoang địa để đi tìm cho ra con chiên lạc – để đến với tấm lòng quan tâm của Chúa đối với từng người trong chúng ta, nhất là những ai đang gặp khốn khó dưới bất cứ hình thức nào (đau ốm, bệnh tật, cô đơn, bị xem thường và bỏ rơi, thậm chí bị kẹt trong tình trạng tội lỗi…). Hãy nghĩ đến niềm vui vỡ oà của người chăn chiên vì con chiên lạc đã tìm được, hơn là vì 99 con không bị lạc!
Chuyện chiên ngoài đồng hay trên núi thì như vậy, và dễ hiểu… Nhưng khi qui chiếu câu chuyện đàn chiên đến những đám đông dân chúng thời ấy, hay ngay cả bây giờ, thì chuyện trở thành gai góc và có thể gây đụng chạm tùm lum. Những mục tử bỏ bê trách nhiệm đối với chiên sẽ cảm thấy đụng chạm. Những mục tử khai thác bóc lột chiên kiểu ‘nuốt chửng gia tài của các bà goá’ sẽ càng bị đụng chạm. Và mọi người, tất cả chúng ta, những ai xem thường và loại trừ các anh chị em bé mọn của Chúa (nghèo túng, dốt nát, lầm lạc, tội lỗi…) thì chắc chắn cảm thấy đụng chạm…
Dụ ngôn này vì thế rất ‘nguy hiểm’ – có thể nhiều người sẽ tò mò nghe lén và lặn mất tăm không dấu vết, chẳng mấy người ‘like’ hoặc ‘thả tim’… Nhưng Chúa không sợ, vì Chúa cần nói sự thật, dù mất lòng. Sự thật đó là Chúa tôn trọng, trân quí phẩm giá của mọi ‘con chiên’, và Chúa muốn xác nhận rằng thời cứu độ, hay Triều đại Thiên Chúa, là triều đại trong đó phẩm giá của mọi con người đều được quí trọng. Chúa muốn kêu gọi tất cả chúng ta DỌN ĐƯỜNG, theo hướng dành sự tôn trọng thích đáng đối với NHÂN PHẨM:
-Tôn trọng nhân phẩm của mình, để đừng đi lạc nữa, và nếu thấy mình đang lạc thì mau tìm đường về…
-Tôn trọng nhân phẩm của anh chị em mình, để đón nhận chứ không loại trừ ai, dù cho có bao điều khác biệt…
Giáo hội thúc đẩy phong cách ‘hiệp hành’ chính là phong cách tôn trọng mọi thành viên trong lòng Giáo hội: Mọi người đều tham gia, dựa trên nền hiệp thông, và cùng thi hành sứ mạng… với công cụ là cùng lắng nghe và phân định… không ai bị loại trừ, không ai bị bỏ lại đằng sau…! (xem Tài liệu Chung kết Thượng Hội đồng Giám mục lần thứ XVI).
Giáo hội cũng không đề nghị với thế giới điều gì khác ngoài sự tôn trọng phẩm giá của mọi con người, như câu trả lời cho mọi vấn đề mà thế giới đang phải đương đầu, nhất là xung đột, chiến tranh, bất công, chia rẽ, hận thù, nói chung là một thế giới đóng kín và bị mây đen phủ trùm… (xem Thông điệp Fratelli tutti).
DỌN ĐƯỜNG đón Chúa, vì thế, là đón nhận mọi người trong lòng chân thành tôn trọng nhân phẩm.
Lm. Lê Công Đức