Chuyện Anh Mù Ở Giêrico…(18.11.2024 Thứ Hai Tuần XXXIII Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng mười một 17, 2024Anh ấy khốn khổ trong mù loà, và trong tình trạng bị đời gạt ra lề theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Anh nghe ông Giêsu Nadaret và ‘Giáo hội’ của ông đi ngang qua (vâng, đoàn người ấy là hình ảnh của Giáo hội, với đủ thành phần của Giáo hội)… Và anh lên tiếng, anh kêu xin sự cứu giúp – bởi anh từng nghe dư luận về nhiều điều tốt lành mà Giêsu đã làm rất ấn tượng. “Lạy ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi!” Chính anh hẳn cũng ngạc nhiên vì mình có can đảm để kêu lên như thế.
Nhưng… Giáo hội của ông Giêsu đã mắng và bảo anh câm mồm đi. Thật là không may mắn, anh nghĩ, đây là thử thách mà mình phải vượt qua… vả chăng, đời mình xưa nay có được may mắn chút nào đâu!… Và bất chấp sự quát tháo đe nạt của đám đông kia, anh quyết định tiếp tục lên tiếng: “Lạy con vua Ðavít, xin thương xót tôi!”
Ồ, kìa… Ông Giêsu đã nghe thấy tiếng kêu của anh. Tiếng kêu ấy lạc lõng trong mớ ồn ào bát nháo kia, thế mà ông Giêsu vẫn nghe được! Ông Giêsu gọi anh đến, hỏi anh muốn gì. Thì anh muốn được ánh sáng chứ còn muốn gì nữa! “Lạy Ngài, xin cho tôi được xem thấy”…
“Hãy nhìn xem, lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi”… Tuyệt vời quá, anh nhìn thấy được rồi. Giêsu dễ mến quá. Và đám đông kia cũng dễ mến biết bao. Khi nãy họ quát mắng anh bởi vì họ ‘không biết việc họ làm’, nghĩ làm thế là tốt. Nhưng họ được ‘Thầy Giêsu’ của mình sửa sai cách tế nhị, chính họ đã đưa anh đến với Người. Và giờ đây, họ chúc mừng và chia vui với anh. Anh thích quá, đời anh chưa có ngày nào ‘sáng sủa’ như ngày hôm nay.
Anh làm gì tiếp theo? Còn làm gì khác nữa, ngoài ca ngợi Thiên Chúa và đi theo ông Giêsu, mà giờ đây anh bắt đầu gọi Người là Thầy, là Chúa, như đám đông ‘Giáo hội’ ấy gọi Người vậy! Quả thật, Chúa Giêsu tốt lành quá, Người yêu thương anh quá, Người thật nhạy cảm và đầy quan tâm… nên anh không thể không thuộc về Người được!
Và đó là một ‘Giáo hội’ đồng hành đồng nghị – hay ‘hiệp hành’ – trong đó anh vốn chưa bao giờ có tiếng nói thì đã mạnh dạn lên tiếng. Anh tưởng mình không được lắng nghe, nhưng anh đã được lắng nghe. Anh mù loà, đã nhận được ánh sáng. Anh vốn bị quên lãng, bị loại trừ, bị dạt vào lề đường, ngồi co ro một mình ở đó… thì bây giờ, anh đã đứng lên, bước ra, được đón nhận hoà vào đoàn người, cùng đi với Giáo hội trên đường, có Chúa Giêsu dẫn đầu! Đúng là không một ai bị loại trừ, không một ai bị bỏ lại đằng sau!
Thật không có gì vui hơn! Giáo hội của Chúa Giêsu hôm nay, sau 2000 năm, cũng đang muốn lấy lại, làm mới lại phong cách ‘hiệp hành’ vốn của mình, chứ không mong gì khác (x. Tài liệu Chung kết, Thượng Hội đồng Giám mục XVI, số 1-155). Và đó cũng là mong muốn “lấy lại tình yêu thuở ban đầu”, như tác giả sách Khải huyền, trong thị kiến, đã kêu gọi và kỳ vọng nơi Giáo đoàn Êpheso…
Lm. Lê Công Đức