Vượt Lên Khỏi Ấu Trĩ Để Sống Đức Ái (18.09.2024 Thứ Tư Tuần XXIV Thường Niên)
Ngày đăng: Tháng Chín 17, 2024“Chúng tôi đã thổi sáo… mà các anh không nhảy múa. “Chúng tôi đã hát những điệu bi ai, mà các anh không khóc lóc”.
Những đứa trẻ chơi với nhau, thường phản ứng trách móc như thế với nhau. Ta gọi là thái độ ‘qui ngã’, lấy mình làm tiêu chuẩn, làm điểm qui chiếu! Kiểu của con nít là vậy. Lớn lên, chúng sẽ hiểu biết hơn và ứng xử cách trưởng thành hơn. Nếu không, thì những ‘người lớn’ mà vẫn khư khư qui ngã sẽ được gọi là ‘ấu trĩ’, tức những ‘đứa con nít nhiều tuổi’. Có thể có những ‘đứa con nít’ 30, 40, 50, 60, 70, 80 tuổi hoặc hơn thế! Cả Gioan Tẩy giả và Chúa Giêsu đều gặp phiền phức với những người lớn ấu trĩ này…
Ngược lại với ‘qui ngã’, ‘tự qui chiếu về mình’, là hướng tha, quan tâm đến tha nhân. Ta gọi là bác ái – điều được thánh Phaolô mô tả trong Bài ca Đức ái nổi tiếng của ngài. Hãy nghe chính lời của thánh Phaolô:
“Nếu tôi được nói tiên tri, thông biết mọi mầu nhiệm và mọi khoa học; nếu tôi có đầy lòng tin, đến nỗi chuyển dời được núi non, mà không có bác ái, thì tôi vẫn là không. Nếu tôi phân phát hết gia tài để nuôi kẻ nghèo khó, nếu tôi nộp mình để chịu thiêu đốt, mà tôi không có bác ái, thì không làm ích gì cho tôi”.
“Bác ái thì kiên tâm, nhân hậu. Bác ái không đố kỵ, không khoác lác, không kiêu hãnh, không ích kỷ, không nổi giận, không suy tưởng điều xấu, không vui mừng trước bất công, nhưng chia vui cùng chân lý. Bác ái tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, trông cậy tất cả, chịu đựng tất cả”…
Cảm ơn thánh Phaolô, vì ngài lưu ý rõ cho chúng ta rằng thông minh, hiểu biết thì có hạn, nhưng bác ái thì vô hạn. Không khó hiểu, vì bác ái là chuyện của tấm lòng – như ta nói “lực bất tòng tâm”, hay “của ít lòng nhiều”, hay như một nhà thơ than thở “lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật”!…
Xin Chúa cho đời sống và con người của chúng ta thật sự trở thành là một Bài ca Đức ái, hướng tha nhiều hơn và bớt qui ngã hơn, như lời Chúa mời gọi!
Lm. Lê Công Đức