Đôi Tay

Ngày đăng: Tháng 12 30, 2025

Đứa nhỏ chạy theo bóng người đàn ông đang khuất dần, tiếng gọi xé lòng trong tuyệt vọng:
“Bác! Bác chờ con! Đừng đi!”  Đám trẻ trong xóm vây quanh, vừa cười vừa mỉa mai: “Cháu ông tâm thần! Con Giang là cháu của ông Ba tâm thần chúng mày ơi…”

***

Giang chợt tỉnh sau giấc mơ. Người nó nhễ nhại mồ hôi, tim đập dồn dập, vài giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi, chiếc gối ướt sũng. Chung quanh là màn đêm dày đặc và lạnh lẽo. Ngoài kia, mưa bắt đầu rơi liu riu. Gió rít qua kẽ lá, tiếng thạch sùng tặc lưỡi tách tách, côn trùng rả rích trong cỏ, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên giữa không gian tĩnh mịch như khoét sâu thêm nỗi cô đơn.

Nhà ngoại Giang có bác Hai, bác Ba, má Giang và cậu út. Trong một lần ra biển ông đã ra đi mãi mãi để lại cho bà nỗi đau của góa phụ và những đứa con phải gồng mình lớn lên giữa thiếu thốn. Má Giang lấy chồng sớm, nên Giang trở thành đứa cháu ngoại được cưng chiều nhất.

Bác Hai thương ngoại tần tảo sớm hôm, chẳng màng chuyện gia thất, theo chân đám thanh niên trong làng lênh đênh giữa đại dương để mong đổi đời. Với Giang, biển là thứ gì đó rất lớn, lớn nhiều hơn căn nhà nhỏ của ngoại nên bác Hai ở biển nhiều hơn ở nhà. Còn cậu út thì bỏ quê lên thị thành bôn ba, từ dạo ấy ngoại không còn biết cậu sống chết ra sao.

Ngoại là người khó giấu lòng mình. Cảm xúc cứ vật vờ như sóng nước, lăn tăn rồi kéo nhau vỗ vào bờ thương nhớ. Ngoại thở dài:
“Kinh tế, nhà cửa, con người cứ thế mà vươn lên, như muốn thoát khỏi cái dân dã của thôn quê… Rồi mọi thứ sẽ đổi thay. Sau này Giang có bỏ ngoại mà đi…!?”

Căn nhà của ngoại ọp ẹp, nằm hun hút sau hàng cau. Chiều chiều, bác Ba là người đưa Giang đi dạo quanh xóm. Giang hớn hở lắm, đôi mắt sáng lấp lánh như những viên kẹo nhiều màu trên khay bánh mứt ngày Tết. Nhưng những lúc bác không còn tỉnh táo, bác có thể bỏ lại Giang giữa con đường sâu thẳm rồi lặng lẽ đi mất….

Rồi đến một ngày… ngoại chặng đằng đừng phải nén nỗi đau, dựng cho bác một căn nhà – một căn nhà lạ lùng mà trong làng không ai có.  Đó cũng là ngày tuổi thơ của Giang như bị đánh rơi. Ngày ấy, bác không còn tự do với chính mình nữa. Bác ở đó. Lầm lũi và cô quạnh….
Những ngày trái gió trở trời, ngoại phải ôm Giang chạy sang nhà hàng xóm để tránh những cơn “khó chịu” bất chợt trong người bác. Cách duy nhất bác giao tiếp với thế giới là qua một ô cửa nhỏ, chỉ vừa bằng bàn tay người lớn. Giang thường thấy bác đứng đó, nhìn ngoại và nó qua ô cửa với ánh mắt đầy sầu muộn.

Mỗi lần má lên thăm, má đều mang theo ít bánh trái, rồi dặn Giang mang xuống cho bác. Giang sợ lắm. Nó lấy hết can đảm, rụt rè gọi khẽ:
“Bác Ba… bác Ba… má con lên thăm bác…”

Chỉ có không gian ảm đạm đáp lại. Rồi từ trong bóng tối, đôi bàn tay gầy guộc, chỉ còn da bọc xương run rẩy đưa ra, trắng bệch và thiếu sức sống. Khoảnh khắc ấy, Giang vội thả gói quà vào tay bác rồi quay đầu chạy vụt đi. “Giang là một dòng sông.” Có lần, trong lúc tỉnh táo, bác nói với nó như thế.
“Là sông thì không được quên nguồn. Sông mải miết bồi đắp phù sa cho bờ bãi. Sông dào dạt yêu thương và

lắng lại cho đời những tiếng sóng dâng trào…” Trong tâm trí non nớt, Giang nào hiểu hết. Nó chỉ ngồi yên trong lòng bác và mỉm cười.

Đã có những buổi chiều khi hoàng hôn dần khuất, chỉ còn những tia nắng ửng hồng lấp ló. Từng đàn cò chao nghiêng trên ngọn cây, sà xuống ôm ấp đàn con và tổ ấm của mình. Khói chiều mờ ảo trên những mái nhà. Xa xa, tháp chuông nhà thờ sừng sững giữa nền trời. Chiều quê êm ả lạ thường.Trên triền đê, cỏ dại xanh biếc rung rinh trong gió. Hai bóng người, một lớn, một nhỏ tay trong tay bước đi.

Nhưng…chiều nay, bác ra đi mãi mãi….

Bác ra đi, để lại trong lòng Giang những hối hận muộn màng cuồn cuộn nổi sóng:
“Giá như mình có thể nói thêm một câu… giá như ngày ấy có thể nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của bác… giá như…” Những dằn vặt ghì chặt lấy nó, không cho nó thoát khỏi ngục tù của ký ức. Nỗi đau âm ỉ và sự xót xa nhức buốt cứa sâu vào trái tim khi nó nhận ra sự thật phũ phàng về sự vô tâm của chính mình.

Tiếng chuông thánh đường ngân vang trong đêm, như nhắc nó rằng: cuộc sống là một huyền nhiệm, chứ không chỉ là một vấn đề cần lời giải. Hãy để đời mình được chiếu sáng khi được sưởi ấm bởi tình yêu Thiên Chúa như viên đá Opal mang trái tim vỡ vụn, đầy những khe nứt, nhưng vẫn có thể rực sáng khi để hơi thở của Thiên Chúa len lỏi vào tận thẳm sâu trong tâm hồn.

Giang bật dậy. Nó băng qua những con hẻm nhỏ sũng nước, ánh đèn đường hiu hắt trong mưa. Tiếng chuông đổ dồn dập như lời mời gọi. Giữa dòng người vội vã trong đêm, Giang nắm lấy đôi tay run rẩy, già nua của một bà cụ xa lạ, cùng bà bước vào thánh đường cho kịp giờ lễ sớm.

Lúc ấy, Giang chợt hiểu: mọi dòng sông rồi cũng sẽ gặp nhau nơi biển cả, cũng như nó và bao con người khác sẽ gặp nhau nơi Đấng Yêu Thương vô cùng.

Maria Vũ Thị Thanh Mai



Bài viết khác

Lắng Nghe Cuộc Sống

Trong góc nhỏ của lớp học mầm non ấy là thế giới của một cô bé, một thiên thần bé nhỏ với gương mặt sáng, đôi má phúng phính dễ thương và mái tóc vàng hoe xoăn tít. Nhìn em, ai cũng biết em mang dòng máu lai Tây. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy […]


Cọng Rơm Đơn Sơ Dâng Chúa Hài Nhi

Trong bầu khí linh thiêng của Mùa Vọng, toàn thể chị em Hội Dòng Mến Thánh Giá Tân Lập đang cùng nhau chuẩn bị tâm hồn thật sốt sắng để đón mừng đại lễ Ngôi Lời Nhập Thể – Đấng Cứu Độ trần gian. Với lòng yêu mến Chúa Hài Nhi, chị em ân cần […]


Maranatha – Xin Ngài Hãy Đến

“Lạy Thiên Chúa, Ngài là Chúa con thờ,ngay từ rạng đông con tìm kiếm Chúa.Linh hồn con khát khao Ngài,tấm thân này mong mỏi đợi trông,như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước.Nên con đến chiêm ngắm Ngài trong nơi Thánh Điệnđể thấy uy lực và vinh quang của Ngài.”(Tv 62,2–3) Con là một […]


Sống Mùa Vọng Với Tâm Tình Mới

Tôi đã đi qua nhiều mùa Vọng. Những tuần nến tím, những bài đọc quen thuộc, những lời mời gọi tỉnh thức và sám hối… đã trở thành một phần thân thuộc của hành trình đời tu. Thế nhưng, khi dừng lại và nhìn thật sâu vào chính mình, tôi nhận ra sự đổi thay […]


Đức Maria Con Người Của Ân Sủng

Hôm nay chúng ta cử hành đại lễ kính Đức Maria Vô nhiễm nguyên tội. Mầu nhiệm này đã được Đức Pio IX định tín ngày 8/12/1854 tức trước khi Đức Maria hiện ra tại Lộ Đức 4 năm. Ngay từ thời nguyên thủy, Kitô giáo đã tin Đức Maria được ơn Vô nhiễm nguyên tội nghĩa […]


Sen Đá Và Sự Sống 

Cây sen đá lúc nào cũng khiến tôi bật cười nhẹ. Nhìn bé xíu mà “sống lì” thật đáng nể – quên tưới nước vài ngày cũng không giận, đặt chỗ nắng hay chỗ mát đều vui vẻ lớn lên. Thế nhưng rồi đến một ngày, những hạt mưa nghịch như đùa đã làm cho […]


Tài Sản Của Mẹ Dòng

Gửi Mẹ Dòng kính yêu của con! Khi chào đời, con không có quyền chọn cha mẹ và gia đình ruột thịt.Nhưng khi bước vào đời, Thiên Chúa lại ban cho con sự tự do để chọn lựa cho mình một mái ấm, nơi con được tiếp tục yêu thương và biết yêu thương; được […]


Hạnh Phúc Đời Tu

Trong ca khúc “Điều tuyệt vời”, ca sĩ Mỹ Tâm viết: “Những điều tuyệt vời nằm ở nơi chính ta…”  như một lời nhắc nhở rằng hạnh phúc không ở đâu xa, mà ở ngay trong những điều bình dị mỗi ngày. Với người tu sĩ, đó là câu hỏi luôn vang lên trong lòng: […]


Mân Mê Chuỗi Ngọc Trên Tay – Mẹ Ơi, Nhận Lấy Tháng Ngày Đời Con!

Tháng Mười nhắc nhở con siêng năng đến với Mẹ Maria qua tràng chuỗi Mân Côi. Đây là lời kinh nguyện đặc biệt dâng lên Mẹ Maria. Lời kinh giúp con thể hiện lòng yêu mến, tôn kính và cậy trông vào sự chuyển cầu của Mẹ trước Thiên Chúa. Khi đọc kinh, con lập […]


Thư Gửi Mẹ Tuyệt Mỹ

Kính gửi Mẹ Maria rất thánh! Mẹ Maria ơi,Tháng 10 đã tới, Giáo hội mời gọi con cái siêng năng lần chuỗi Mân Côi để tỏ lòng sùng kính Mẹ. Là một tập sinh, con cũng hòa mình vào dòng chảy thiêng liêng ấy; con lần chuỗi Mân Côi liên tiếp cùng Hội dòng mỗi […]


Cầu Nguyện Với Kinh Mân Côi

Đã có biết bao tâm tình và suy tư của con người được diễn tả khi nhắc đến lời Kinh Mân Côi. Quả thế, không biết tự bao giờ từng lời kinh bình dị mà sâu sắc đã đi vào tâm thức của nhiều người Công Giáo. Hằng ngày, Kinh Mân Côi vẫn được vang […]